"Không đưa ra đúng không? Bà nghĩ là bà không giao ra thì tụi này không lấy được à? Đừng để tụi này phải đóng tay động chân, nếu không bà sẽ thảm đấy” tên lái xe hằn học cảnh cáo Trương Lan Phượng.
Trương Lan Phượng biết rằng đằng nào cũng không thể giữ nó được, hiện lọ mỹ phẩm ở trên người bà ta, cứ cho như bà ta không chịu đưa nó ra thì bọn người này cũng sẽ lục tìm ra mà thôi.
Không còn lựa chọn nào khác, Trương Lan Phượng chỉ dành phải đưa ra lọ mỹ phẩm
đó.
Tên lái xe vội vàng cầm lấy nó, nhìn trải nhìn phải, lại vặn mở nắp hộp ra, thử thoa một ít lên mình.
"Cái thứ này không có gì là bất thường cả, mùi cũng không thể ngửi được, tám mươi phần trăm là hàng đều rồi, phải không?” Tên tài xế cầm lọ mỹ phẩm trên tay, nghi hoặc hỏi Trương Lan Phượng.
Trương Lan Phượng đã cực kì buồn bực rồi, bà ta phát hiện hôm nay thật đúng là một ngày xui xẻo, thứ quý giá như thế này còn cầm chưa kịp nóng tay thì đã bị kẻ khác cướp mất!
Có điều bà ta cũng khá là ngu ngốc, đối phương dường như cái gì cũng đã đều biết, nhất định là có kẻ quen biết nhúng tay vào.
Nếu không thì tại sao đối phương lại có thể biết tường tận đến như vậy? Biết được bà ta tên là gì, lại còn biết được bà ta chính là mẹ vợ của Hoàng Thiên, đương nhiên đều không kì lạ bởi vì nếu đã lên kế hoạch bắt cóc bà ta thì tất nhiên là đã tìm hiểu cặn kẽ về bà ta. Có điều việc bà ta mang theo lọ mỹ phẩm bên người thì chuyện này không hẳn là nhiều người biết được.
Chỉ có Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An biết được, còn người ngoài thì chỉ có ba người chị em đã cùng bà ta ăn bữa cơm. Lại còn có thêm đứa con gái của người chị em tốt Vương Dung của bà ta là Tô Ánh Di mà thôi.
Có điều Tô Ánh Di trẻ trung xinh đẹp như vậy, trông cũng khá dễ thương, Trương Lan Phượng một chút cũng không hề nghi ngờ đến người này.
"Làm sao có thể là giả được chứ? Tôi còn không biết được là mình sẽ bị bắt cóc thì lẽ nào lại có thể làm giả một lọ để mang theo bên mình sao?” Trương Lan Phượng nói.
"Ha ha, lời này của bà mặc dù nghe cứ như đang chửi người nhưng nghe ra cũng có lí, bà đúng là không cần phải chuẩn bị mang theo bên mình một lọ mỹ phẩm giả. Tên lái xe cười ha ha sau đó vặn nắp lọ lại đứng nhìn chằm chằm Trương Lan Phượng.
Trương Lan Phượng trong lòng thầm nói không ổn, thầm nghĩ lẽ nào bản thân giờ đã
trở nên trẻ trung xinh đẹp nên tên này liệu có phải nhìn trúng mình rồi hay không?
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Trương Lan Phượng cảm thấy rối tung lên, nếu thật sự là như vậy, thì bà ta sẽ vô cùng thảm rồi đây, ở đây lại có đến ba tên đàn ông.
"Cậu, cậu nhìn tôi như vậy là định làm gì?” Trương Lan Phượng đỏ mặt, căng thẳng
hỏi.
Cách biểu hiện này của bà ta rất nhanh liền bị đối phương nhìn ra.
"Ha ha ha, bà cũng thật sự là tự cho mình là đúng à, cho rằng ba người chúng tôi có
suy nghĩ không nên có với bà à?"
"Đúng vậy, nếu không thì tại sao lại nhìn tôi như vậy chứ?” Trương Lan Phượng hoảng
sợ nói.
"Mẹ kiếp, tôi cũng không đói đến nỗi ăn quơ ăn quàng như vậy đâu! Bà già này, tôi hỏi bà một câu nữa, bà phải thành thật trả lời, biết chưa?” Tên lái xe chửi nói.
Trương Lan Phượng gần như phát điên lên, bà ta bây giờ đã trẻ hơn tận mười tuổi, ấy vậy mà kẻ đó vẫn còn gọi là bà già ba tám tuổi, khiến cho bà ta không cách nào chấp nhận được.
Nhưng hiện giờ bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất, Trương Lan Phượng chỉ còn cách nhẫn nhịn.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!