"Có chút việc gấp, Thanh Linh, em lấy ra xuất ra mười bình mỹ phẩm làm đẹp để cho anh mang đi."
Hoàng Thiên nói ra với Phan Thanh Linh.
Mang những mỹ phẩm làm đẹp này đến bãi tha ma, tự nhiên không thể dùng vật
giả mạo. Nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì tính mạng của Trương Lan Phượng sẽ gặp nguy hiểm.
Phan Thanh Linh càng khó hiểu, nghĩ thầm chẳng lẽ anh Thiên nhanh như vậy, đã
bán được hơn mười bình mỹ phẩm làm đẹp này rồi sao?
Nhưng ngẫm lại cô cũng không thấy quả ngạc nhiên nữa, loại làm đẹp tuyệt
phẩm này, có rất nhiều nhà giàu chạy theo như vịt, vật này là vạn kim khí cầu mà.
"Vâng, anh Thiên, để em đi lấy cho anh."
Phan Thanh Linh đáp ứng , mang ra mười bình lọ kem mỹ phẩm đưa cho Hoàng Thiên.
Thật ra cũng chỉ sản xuất ra hơn mười bình mà thôi, một lúc cầm đi luôn mười bình.
Hoàng Thiên bỏ mười lọ kem mỹ phẩm làm đẹp trong một cái túi, sau đó nói với
Phan Thanh Linh: "Em nghỉ ngơi sớm đi, đừng để thân thể quả."
"Em biết rồi anh Thiên, anh không cần lo lắng cho em"
Phan Thanh Linh nhẹ nói, một đôi mắt đẹp nhìn qua Hoàng Thiên, trong lòng cô thấy ấm áp.
Hoàng Thiên thật sự rất quan tâm đến cô, đối với cô mà nói như vậy đủ rồi.
Hoàng Thiên không nói gì thêm nữa, trong lòng anh vẫn lo lắng muốn đi bãi tha
ma sớm, đến đó rồi mới có thể biết rõ đến cùng là người nào đã bắt cóc Trương Lan Phượng.
Bây giờ ngay cả đối phương là ai cũng không biết, như vậy rất bị động.
Sau khi đi ra ngoài, Hoàng Thiên lái xe thẳng đến bãi tha ma vùng ngoại ô.
Lã Việt mang theo hai ba mươi người đi theo Hoàng Thiên.
Sắp đến đến bãi tha ma, Hoàng Thiên lại để cho tất cả bọn họ tìm chỗ ẩn nấp đậu xe ở đấy.
"Anh Thiên, anh muốn đi một mình sao?"
Lã Việt rất lo lắng, anh ta không hi vọng Hoàng Thiên đi một mình, như vậy cũng quá nguy hiểm.
Biết rõ thân phận Hoàng Thiên là gì mà còn dám can đảm bắt cóc mẹ vợ Hoàng Thiên, như vậy có thể nói bọn cướp rất điên cuồng cũng rất là táo bạo.
Đã làm như vậy, chắc hẳn những... bọn cướp này cũng đã sớm nghĩ kỹ đường lui, vậy thì rất có thể sẽ hạ độc thủ với Hoàng Thiên.
Nói cách khác, Hoàng Thiên còn sống thì bọn cướp này còn muốn có ngày tốt lành sao?
Như vậy sẽ xong đời.
Hoàng Thiên nhìn Lã Việt, nói: "Bọn cướp nói, chỉ cho phép một mình tôi đi vào, hơn nữa sau khi để đồ xuống tôi phải lập tức rời đi chỗ đó."
"Anh Thiên, làm như vậy quá nguy hiểm, anh cần phải nghĩ lại"
Lã Việt nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên xua tay với anh ta, ra hiệu anh đừng nói gì thêm nữa.
"Các anh ở chỗ này, nếu tôi không gọi điện thoại cho anh thì anh cũng đừng có bất kỳ hành động nào."
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!