Phạm Văn Hùng đau đến choáng váng, sau khi nghe thấy mấy câu Ngô Diệu Hoa nói, anh ta giống như vô tình bị đâm một nhát mạnh, trong phút chốc liền cảm thấy đau đến không thở nổi.
“Em yêu, em nói thật sao? Em có cách đối phó với Hoàng Thiên?” Phạm Văn Hùng dò hỏi Ngô Diệu Hoa.
Ngô Diệu Hoa vần còn rất đắc ý, nhếch môi nói với Phạm Văn Hùng: “Anh Hùng, lẽ nào anh quên nhà em làm gì rồi hay sao?”
Phạm Văn Hùng gật đầu một cái, nói với Ngô Văn: “Đương nhiên là không quên rồi, thế nhưng Hoàng Thiên đó mất dạy như vậy, lại còn có chiến đội đặc biệt giúp anh ta, cha em có xử nổi anh ta không đấy?”
Thấy Phạm Văn Hùng không tin tưởng cô ta đến thế, Ngô Diệu Hoa tức đến hộc máu.
“Hứ, anh khinh thường cha em? Anh đừng quên nếu xét về thực lực thì cha em mạnh hơn anh nhiều.” Ngô Diệu Hoa nói.
Phạm Văn Hùng cũng thừa nhận điểm này, cha vợ tương lai của anh, Ngô Bá Khuê là một nhân vật rất tài giỏi.
Ở tỉnh Khánh Hòa, Ngô Bá Khuê là nhân vật trong truyền thuyết, vừa bí mật lại vừa máu lạnh, rất nhiều người chỉ cần nghe thấy tên Ngô Bá Khuê là đã sợ đái ra quần.
“Ngô Diệu Hoa, anh nào dám khinh thường bố em chứ? Lát nữa anh sẽ làm theo lời em nói, chúng ta lập tức đi đến chỗ bố em, xin ông ra tay báo thù cho anh.” Phạm Văn Hùng nịnh nọt Ngô Diệu Hoa.
Ngô Diệu Hoa hừm một tiếng, không nói gì, thế nhưng trong lòng cô ta đã nghĩ tới chuyện bố cô sẽ xử lý Hoàng Thiên thế nào.
Sau khi đưa Lâm Ngọc An và Trương Lan Phượng về biệt thự, Hoàng Thiên một mình lái xe đến công trường sơn trang Cầm Viên.
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, Hoàng Thiên đã mấy ngày không xem tình hình của công viên nước và sơn trang Cầm Viên rồi.
Hạng mục công viên nước ở ngoại ô phía tây là hạng mục lần đầu tiên trong đời Hoàng Thiên đầu tư, thế nên anh rất kỳ vọng vào hạng mục này.
Còn về sơn trang Cầm Viên, Hoàng Thiên đang chuẩn bị dốc sức hoàn thành nó, anh muốn giúp Lâm Ngọc An hoàn thành tâm nguyện.
Hạng mục công viên nước đã dần định hình được đôi chút, sau khi Hoàng Thiên quan sát nơi này một lượt, anh liền đi đến sơn trang Cầm Viên.
Thấy sơn trang Cầm Viên đã sắp hoàn toàn thi công xong xuôi, tâm trạng Hoàng Thiên vô cùng vui vẻ, anh cũng không lập tức nói cho Lâm Ngọc An biết, mà chuẩn bị cho Lâm Ngọc An một bất ngờ lớn.
“Cậu Thiên, cậu tới rồi.”
Tô Quân Long đang trông coi thi công công trường, thấy Hoàng Thiên tới, ông lập tức nhiệt tình ra nghênh đón, chào hỏi Hoàng Thiên một tiếng.
Lúc này Tô Quân Long đang đội một chiếc mũ an toàn màu đỏ, ông đã bị cháy nắng tới đen thui, sau khi Tô Quân Long nhận hạng mục thi công sơn trang Cầm Viên, ông ấy cũng đã hao tổn công sức không hề ít.
Chỉ có điều, Hoàng Thiên nhận ra bác Tô có rất nhiều tâm sự, dường như ông đang lo lắng điều gì đó.
“Bác Long à, cháu và con gái bác là bạn học, bác cứ gọi cháu là cháu xưng bác là được rồi.” Hoàng Thiên cười nhẹ với Tô Quân Long, vì nể mặt Tô Lạc Yến nên anh vẫn rất khách sáo với Tô Quân Long.
Tô Quân Long có cảm giác được ưu ái mà thất kinh, bởi vì ở trong lòng ông, Hoàng Thiên vẫn là một nhân vật ông với không tới!
Ông có thể tiếp nhận hạng mục sơn trang Cầm Viên này, có thể kiếm được gần trăm triệu để trả hết nợ, hoàn toàn đều nhờ vào việc Hoàng Thiên là bạn học của con gái ông, Hoàng Thiên đã giúp đỡ ông nhiều lắm rồi.
“Không đâu cậu, tôi nào dám gọi như vậy chứ.” Tô Quân Long thấp thỏm, khiêm tốn nói.
“Lạc Yến thì sao, cô ấy không có ở đây ạ?” Hoàng Thiên nhìn xung quanh, thuận tiện hỏi bác Tô.
Tô Quân Long vẫn luôn có một tâm nguyện, đó là con gái Tô Lạc Yến có thể có gì đó với Hoàng Thiên.
Bởi vì theo như hiểu biết của Tô Quân Long, Hoàng Thiên là người ở rể, dường như anh ở nhà vợ không được đối xử tốt lắm, có lẽ hôn nhân của Hoàng Thiên và vợ anh cũng sẽ không dài lâu được.
Con gái ông xinh đẹp cao ráo, lại còn là bạn học với Hoàng Thiên, hai người họ rất có khả năng xảy ra gì đó.
Vì vậy khi Tô Quân Long nghe Hoàng Thiên nhắc đến Tô Lạc Yến, trong lòng cảm thấy vô cùng kϊƈɦ động.
“Lạc Yến ấy à, con bé đang ở trong văn phòng của tôi rồi…” Bác Tô lắp bắp nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên thấy vậy liền nhíu mày, lúc này, anh có thể nhìn ra dáng vẻ ấp úng của Tô Quân Long rất có vấn đề.
“Bác Long, bác gặp phải chuyện gì sao?”
Hoàng Thiên nhìn Tô Quân Long, tùy ý hỏi một câu.
“Không có, không có chuyện gì hết.” Tô Quân Long đầu đầy mồ hôi, lúng túng cười với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cũng đâu phải dễ bị qua mặt, anh nhìn thấy rất rõ, Tô Quân Long đã gặp phải chuyện gì đó, hơn nữa còn là chuyện rất đáng sợ.
Thế nhưng nếu Tô Quân Long đã nói chắc nịch như vậy, Hoàng Thiên cũng không tiếp tục truy hỏi nữa. Lúc này, anh đi về phía văn phòng của Tô Quân Long.
Tô Quân Long thấy đi phía sau Hoàng Thiên, giống như người làm đi theo anh vậy.
Mấy người công nhân đang làm việc đều nhìn thấy cảnh tượng này hết, ở trêи công trường, Tô Quân Long là người có tiếng nói, vậy mà giờ đây lại đi phía sau Hoàng Thiên như thằng cu li, việc này khiến mấy người công nhân vô cùng hiếu kỳ, họ không biết Hoàng Thiên rốt cuộc đang làm gì.
“Cậu Thiên, cậu đi gọi Lạc Yến ra đi.”
Thấy sắp tới cửa văn phòng rồi, Tô Quân Long cướp lời trước, đi đến trước mặt Hoàng Thiên, ông cười gượng gạo nói.
Hoàng Thiên càng cảm thấy bên trong nhất định có vấn đề, sao Tô Quân Long lại căng thẳng đến nỗi này?
Hơn nữa, hình như Tô Quân Long không muốn Hoàng Thiên đi vào văn phòng lắm, điểm này Hoàng Thiên hoàn toàn có thể cảm nhận được.
“Ha ha, không nhất thiết phải như vậy, cháu vào gặp Lạc Yến là được rồi.” Hoàng Thiên mỉm cười, sau đó đi vào văn phòng.
Việc này khiến bác Tô tức đến nỗi suýt nữa thì giậm chân, bởi vì ông biết ông không giấu nổi Hoàng Thiên nữa rồi.
Thấy Hoàng Thiên đi vào văn phòng, Tô Quân Long cảm thấy vừa buồn bực lại vừa lo lắng.
Sau khi Hoàng Thiên đi vào văn phòng, anh đột nhiên cảm thấy ngạc nhiên.
Bởi vì phía sau bàn làm việc của Tô Quân Long lại có một người thanh niên tầm hai mấy tuổi đang ngồi ở đó.
Người đàn ông này ăn mặc rất chỉn chu, đồng hồ đeo tay cũng là hàng cao cấp mấy trăm triệu, vẻ mặt anh ta kiêu ngạo, vừa nhìn là biết loại người bình thường đã quen kiêu căng với người khác rồi.
Điều khiến Hoàng Thiên phản cảm nhất là tên nhóc này lại vắt hai chân lên bàn làm việc, nhàn nhã hút thuốc, dáng vẻ rất chỉ là hưởng thụ.
Người đang đối diện với người đàn ông này là Tô Lạc yến, cô ấy đứng bên cạnh bàn làm việc, dáng vẻ yểu điệu nóng bỏng.
Hoàng Thiên thừa nhận, bất luận là về tướng mạo hay vóc dáng, Tô Lạc yến đều không thua kém Lâm Ngọc An, cô ấy khẳng định là một mỹ nhân.
Điều quan trọng nhất là khi Hoàng Thiên học phổ thông, bạn bè và thầy cô trong lớp không ai thích anh cả, họ đều rất bài xích anh.
Nguyên nhân là vì khi Hoàng Thiên đi học, hoàn cảnh gia đình anh rất khó khăn nên đã bị kỳ thị.
Chỉ có lớp trưởng Tô Lạc Yến là rất quan tâm đến anh, cũng không hề xem thường anh, đoạn ký ức này anh vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Vậy nên từ đầu đến cuối, Hoàng Thiên luôn đối xử khác với Tô Lạc Yến, anh rất quý trọng tình bạn khác giới này.
Thế nhưng bây giờ Hoàng Thiên lại cảm thấy bầu không khí trong văn phòng rất kỳ quái.
Tô Lạc Yến đứng ở đó, rõ ràng rất gò bó, rất căng thẳng, còn người đàn ông kia lại háo sắc nhìn Tô Lạc yến, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống Tô Lạc Yến.
Mẹ nó nữa, thảo nào bác Long không muốn để anh đi vào văn phòng, thì ra trong văn phòng có tên nhóc này.
Tô Quân Long đang làm cái quái gì vậy?
Tên nhóc này vừa nhìn là biết chẳng phải thứ tốt đẹp gì, Tô Quân Long lại cứ thế yên tâm để Tô Lạc Yến ở một mình với anh ta?
Trong lòng Hoàng Thiên thầm nghĩ vậy, sau khi quan sát kỹ lưỡng người thanh niên này một lúc, anh đột nhiên kinh ngạc.
Tên nhóc này sao lại quen thế nhỉ?
Khi Hoàng Thiên nhìn người đàn ông trẻ tuổi này, ánh mắt người đàn ông đó cũng luôn nhìn chằm chằm Hoàng Thiên.
Nhìn đủ mười giây, người đàn ông này đột nhiên cười ha ha một hồi, anh ta lắc chân phải, lười nhác nói với Hoàng Thiên: “Tôi nói sao mà nhìn quen thế không biết, đây không phải Hoàng Thiên sao?”
Sau khi Hoàng Thiên nghe thấy giọng vịt đực rất riêng của người đàn ông, anh đã nhớ ra rồi, người đàn ông này cũng là bạn thời phổ thông của anh, Phương Vũ.
Khi còn học phổ thông, Phương Vũ là một tên đại gia, là đồng bọn với tên Vương tử Tuyên bị anh làm cho tên phế kia.
Thật sự không ngờ được, hôm nay, tại nơi này lại gặp được Phương Vũ.
“Là tôi. Anh là Phương Vũ?” Hoàng Thiên nhìn Phương Vũ, rất bình tĩnh nói.
Trêи mặt Phương Vũ hiện ra nụ cười hứng thú, anh ta quan sát Hoàng Thiên một lượt, trong lỗ mũi không nhịn được mà hừ lạnh một tiếng.
Anh ta nghĩ, nghèo thì cho gì có bao nhiêu năm đi chăng nữa vẫn cứ nghèo, khi đi học Hoàng Thiên là kẻ bị cả lớp ghẻ lạnh, bây giờ bước chân vào xã hội rồi mà anh vẫn ăn mặc quê mùa đến như vậy!
Vào giây phút này, Phương Vũ càng xem thường Hoàng Thiên hơn nữa.
“Ha ha, anh làm việc ở công trường này hả? Cũng không tệ nha, có Lạc Yên ở nơi này quản lý, cô ấy có thể bố thí anh vài bữa cơm.”
Vẻ mặt Phương Vũ rất đắc ý, bạn học cũ gặp nhau mà anh ta không hề khách sáo với Hoàng Thiên chút nào hết.
Hoàng Thiên vừa nhìn đã hiểu, tên nhóc Phương Vũ này vẫn tính nào tật nấy, vẫn ngạo mạn y như lúc đi học, vẫn khinh thường người khác như vậy.