Hoàng Thiên không ngờ, Tô Lạc Yến lại nói đến vấn đề này.
Đương nhiên, anh cũng không thể giấu diếm những chuyện xảy ra trong nhà với Tô Lạc Yến, chắc hẳn Tô Lạc Yến đã sớm nhận ra.
Nhưng Hoàng Thiên cảm thấy, Tô Lạc Yến nói không đúng.
Mấy năm nay ở cùng Lâm Ngọc An, cuộc sống của anh vô cùng hạnh phúc.
Dù phải chịu không ít oan ức, nhưng bên người luôn có bà xã yêu quý, Hoàng Thiên vẫn luôn cảm thấy vui vẻ.
“Không, tôi cảm thấy rất hạnh phúc.”
Hoàng Thiên nghiêm túc nói với Tô Lạc Yến.
Tô Lạc Yến hơi ngơ ra, nhưng lập tức lại nở một nụ cười mê hoặc.
Cô nghĩ có lẽ Hoàng Thiên chỉ đang sĩ diện mà thôi. Chẳng qua là khẩu thị tâm phi, cố gắng che giấu những thứ không tốt đẹp trong cuộc sống của mình, cũng chỉ vì lòng tự trọng.
“Hoàng Thiên, nếu cậu thực sự coi tôi là bạn thì không cần phải giấu diếm tôi. Thật ra tôi đã sớm biết, mẹ vợ và em vợ của cậu luôn ức hϊế͙p͙ cậu. Hơn nữa vợ của cậu là Lâm Ngọc An cũng rất ghét bỏ cậu, giữa hai người cũng không có tình cảm gì, đúng chứ?”
Tô Lạc Yến nói thẳng, muốn kéo lớp ngụy trang của Hoàng Thiên xuống.
Hoàng Thiên không ngờ, Tô Lạc Yến lại nói ra hết mọi chuyện như vậy.
“Lạc Yến, cậu chỉ nói đúng một nửa thôi.”
Hoàng Thiên nói với Tô Lạc Yến.
“Chỉ đúng một nửa?”
Tô Lạc Yến khẽ giật mình, nhìn Hoàng Thiên.
“Đúng vậy, vế sau cậu nói sai rồi. Thật ra tình cảm của tôi và vợ tôi rất tốt, tôi yêu cô ấy và cô ấy cũng yêu tôi.”
Hoàng Thiên nói đến đây, trêи mặt lập tức hiện ra nụ cười ngọt ngào.
Tô Lạc Yên lập tức căng thẳng. Sở dĩ cô còn tơ tưởng đến Hoàng Thiên cũng chính là vì chuyện tình cảm của Hoàng Thiên và vợ anh ấy, có lẽ sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn.
Nhưng nếu chuyện này đúng như Hoàng Thiên nói, anh ấy và vợ anh ấy đều rất yêu nhau, thì việc cô còn tơ tưởng đến Hoàng Thiên thực sự là một chuyện sai trái.
Nghĩ đến đây, Tô Lạc Yến lập tức cảm thấy khó xử. Cô biết mình đã thích Hoàng Thiên từ lâu.
Thấy vẻ mặt của Tô Lạc Yến, Hoàng Thiên biết mình không thể ở lại được nữa, phải mau chóng rời đi thôi.
Hơn nữa, sau này cũng cố gắng ít gặp mặt Tô Lạc Yến đi một chút. Quả nhiên, giữa nam nữ không bao giờ có thể tồn tại thứ gọi là tình hữu nghị, cuối cùng cũng chỉ có tình yêu mà thôi.
“Lạc Yến, tôi đi trước nhé. Cậu đừng suy nghĩ lung tung.”
Nói xong, Hoàng Thiên chuẩn bị rời đi.
Nhưng anh nào ngờ, Tô Lạc Yến lại đột nhiên ôm anh từ đăng sau.
Thân thể Hoàng Thiên lập tức rung động.
Sao anh có thể ngờ được, cô gái lớp trưởng năm nào lại thực sự có tình cảm với anh?
“Cậu… cậu làm cái gì vậy?”
Giọng nói Hoàng Thiên hơi run rẩy, không hề chuẩn bị trước cho tình huống này.
“Hoàng Thiên, tôi thích cậu.”
Tô Lạc Yến dán mặt vào lưng Hoàng Thiên, nói một cách tình cảm.
Hoàng Thiên có hơi sững sờ, nhưng vẫn không thể ngờ được, mình lại được một mỹ nữ tỏ tình.
Muốn nói là không rung động thì cũng không phải. Hoàng Thiên không phải thánh nhân, anh chỉ là một nam nhân bình thường.
Tô Lạc Yến không những xinh đẹp, dáng người lại vô cùng quyến rũ, nhân cách cũng tốt. Một cô gái như vậy mà làm như này với bất cứ người đàn ông nào, cũng là một đòn công kϊƈɦ trí mạng.
Nhưng lý trí vẫn kiềm chế Hoàng Thiên, anh khẽ thở dài một tiếng, không quay đầu lại mà chỉ nói: “Lạc Yến, tôi đã có vợ rồi. Tôi rất yêu cô ấy, không thể phản bội cô ấy được.
Ẩn”
Hi vọng cậu có thể hiểu.
Tô Lạc Yến nghe xong, vành mắt lập tức đỏ ửng.
Hoàng Thiên đúng là một người đàn ông tốt bụng. Một người đàn ông như vậy hà cớ gì lại không thuộc về cô chứ?
“Cậu không gạt tôi chứ? Tình cảm của cậu với cô ta thực sự rất tốt sao?”
Tô Lạc Yến vẫn không tin, hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nhẹ nhàng cầm tay Tô Lạc Yến, nói với cô: “Đúng vậy, tôi không lừa cậu.”
Tô Lạc Yến khẽ buông Hoàng Thiên ra, nói: “Cậu muốn đi thì đi đi, nhưng tôi sẽ không bỏ qua đâu.”
Chậc chậc.
Hoàng Thiên thực sự bất đắc dĩ. Có điều, bây giờ đầu óc anh quá hỗn loạn, không biết phải trả lời Tô Lạc Yến như nào.
Anh không quay đầu lại, rời khỏi văn phòng, lái xe đi khỏi nơi này.
Khi nhớ đến Tô Lạc Yến, trong lòng Hoàng Thiên vô cùng hỗn loạn.
Anh thật sự không ngờ, Tô Lạc Yến lại thầm mến anh. Có lẽ chính là từ lần họp lớp kia, Tô Lạc Yến đã dần dần có tình cảm với anh.
Càng nghĩ đầu óc càng loạn, Hoàng Thiên dứt khoát không nghĩ tới nữa, lái xe về biệt thự Hải Hoa.
Sau khi đi vào biệt thự, Hoàng Thiên chuẩn bị trở về phòng của anh và Lâm Ngọc An, thì đúng lúc này, Trương Lan Phượng đi ra từ phòng của mình.
Vừa trông thấy Hoàng Thiên, sắc mặt bà ta lập tức thay đổi, trở nên rất khó coi.
Có điều, lần này bà ta cũng không còn tỏ ra hung dữ với Hoàng Thiên, bởi vì bà ta không dám làm vậy.
Nhưng muốn thực sự chấp nhận Hoàng Thiên, Trương Lan Phượng vẫn chưa làm được. Việc khinh bỉ Hoàng Thiên đã ăn sâu vào con người bà ta, rất khó để thay đổi trong thời gian ngắn.
“Hoàng Thiên, Huỳnh Mai đi ra ngoài đến giờ còn chưa về. Cậu ra ngoài tìm nó đi.”
Trương Lan Phượng rất lịch sự nói với Hoàng Thiên.
Cho tới nay, Hoàng Thiên vẫn là người phụ trách đưa đón cô em vợ Lâm Huỳnh Mai.
Cho nên, Trương Lan Phượng yêu cầu như vậy, Hoàng Thiên cũng không tỏ ra bất ngờ.
“Cô ta đi đâu?”
Hoàng Thiên hỏi Trương Lan Phượng.
“Nghe nói là có một đạo diễn hẹn nó với mấy cô gái khác ăn cơm tại khách sạn Nhạc Đình. Con bé Huỳnh Mai này thật là, đạo diễn là người như thế nào? Nhìn thấy mấy cô gái xinh đẹp là trố mắt ra, tôi đã khuyên nó không đi rồi mà nó chẳng chịu nghe.”
Trương Lan Phượng phàn nàn.
Hoàng Thiên cũng không cảm thấy kinh ngạc. Anh biết cô em vợ của anh lúc nào cũng muốn phát triển trong ngành giải trí, năm trước còn táo bạo hơn, cứ nhất quyết muốn liên hệ với một đạo diễn hạng ba, kết quả còn chẳng nhận được vai diễn nào.
Nhưng dù sao Lâm Huỳnh Mai cũng là em ruột của Lâm Ngọc An, Hoàng Thiên không thể bỏ mặc.
“Được, tôi sẽ đi đón nó về.”
Hoàng Thiên nói, định đi ra ngoài.
“Nếu cậu không tìm thấy nó thì đến mấy chỗ mà nó hay đến tìm thử xem.”
Trương Lan Phượng ở sau bổ sung thêm một câu.
Hoàng Thiên nghe vậy thì hơi kinh ngạc.
Lâm Huỳnh Mai nói là đến khách sạn Nhạc Đình ăn cơm, sao lại không tìm thấy được?
“Không phải nó đến khách sạn Nhạc Đình sao? Sao lại có thể không tìm thấy?”
Hoàng Thiên quay lại hỏi Trương Lan Phượng.
Trương Lan Phương nghe vậy, nhíu chặt lông mày, lo lắng nói: “Ôi, con bé này không lúc nào khiến người ta bớt lo. Điện thoại di động còn tắt máy đây này.”
Chuyện này…
Hoàng Thiên không biết nói gì. Ra ngoài ăn cơm cùng đạo diễn rất dễ xảy ra chuyện, bây giờ điện thoại Lâm Huỳnh Mai còn tắt máy, chẳng lẽ là bị tên đạo diễn kia bế lên giường rồi sao?
Hoàng Thiên chỉ hi vọng những gì mình nghĩ là không đúng. Không nói thêm gì nữa, anh lập tức rời khỏi biệt thự.
Trong phòng, Lâm Ngọc An đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Hoàng Thiên và Trương Lan Phượng, không khỏi cảm thấy lo lắng.
Sau khi rời khỏi phòng, Lâm Ngọc An nói với Hoàng Thiên: “Hoàng Thiên, em đi cùng anh”
“ừm/ Hoàng Thiên khẽ gật đầu, dẫn Lâm Ngọc An cùng đi.
Sau khi lên xe, Hoàng Thiên lái xe thẳng đến khách sạn Nhạc Đình.
Đây là một khách sạn ba sao. Mặc dù không có quá sang trọng, nhưng người bình thường cũng không dám tiêu xài ở đây.
Trêи đường đi, Lâm Ngọc An liên tục gọi điện cho Lâm Huỳnh Mai. Nhưng mà điện thoại của Lâm Huỳnh Mai vẫn luôn tắt máy.
Điều này khiến cho Lâm Ngọc An vô cùng lo lắng, bởi vì cô biết điện thoại của em gái cô rất ít khi tắt máy.
Sau khi vào quán rượu, Lâm Ngọc An miêu tả cho một phục vụ dáng vẻ và cách ăn mặc của Lâm Huỳnh Mai, hỏi Lâm Huỳnh Mai đang ở phòng nào.
“Thật xin lỗi, cô bé kia đã rời khỏi quán rượu từ mười phút trước rồi.”
Nữ phục vụ lịch sự trả lời Lâm Ngọc An.
“Nó đi cùng ai?”
Lâm Ngọc An có hơi nôn nóng, hỏi nữ phục vụ.
Nữ phục vụ nhớ lại, rồi nói tiếp: “Đi cùng bốn người đàn ông. Có điều, tôi thấy cô gái kia như đang say rượu, còn bị một người đàn ông đỡ đi.”
Thôi xong rồi!
Ánh mắt Lâm Ngọc An tối sầm, đầu óc vang lên ong ong.
Trước khi điện thoại của Lâm Huỳnh Mai tắt máy, Lâm Ngọc An và Trương Lan Phượng đã gọi điện cho cô, khi đó Lâm Huỳnh Mai vẫn an toàn.
Nhưng mà ai có thể ngờ, Lâm Huỳnh Mai lại nói dối, nói rằng cô và mấy cô gái khác cùng ở một chỗ và dùng cơm với đạo diễn.
Bây giờ xem ra là không có cô gái nào hết. Hơn nữa cũng không phải chỉ có một mình đạo diễn mà còn có bốn người đàn ông nữal Bốn người đàn ông kia cố ý chuốc say Lâm Huỳnh Mai để làm gì? Không cần nghĩ cũng biết.
Lâm Ngọc An càng nghĩ càng hoảng sợ, cô gấp đến nỗi đầu chảy ra toàn mồ hôi lạnh.
“Hoàng Thiên, anh phải mau nghĩ cách †ìm được Huỳnh Mai.”
Lâm Ngọc An bất lực nhìn Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cũng cảm giác được có điều chẳng lành. Anh vừa định gọi điện cho Tiêu Tấn và anh Phó để bọn họ phái người tìm Lâm Huỳnh Mai thì đúng lúc này, điện thoại di động của anh lại reo lên.