Tiêu Tấn dẫn theo mười mấy người đi sau lưng Hoàng Thiên rồi vào khách sạn.
Xem ra Văn Long rất quen thuộc nơi này nên trực tiếp vào thang máy.
Hoàng Thiên theo sát sau lưng, dẫn theo Tiêu Tấn bước vào thang máy.
Mười mấy tên đàn em của Tiêu Tấn cũng đều bước theo vào thang máy, rồi vậy quanh Văn Long để ngăn tên này giở trò.
Hoàng Thiên nhìn sắc mặt Văn Long, thấy vẻ mặt của anh ta rất bình tĩnh, xem ra trong lòng đã có dự tính gì đó.
Văn Long không nói gì cả, Hoàng Thiên cũng không hỏi, chỉ chờ xem rốt cuộc anh ta là ai.
Thang máy đi lên lầu sáu, Văn Long đưa đám người Chu Thiên ra khỏi thang máy, đi thẳng đến một gian phòng riêng.
Sau khi gõ cửa, thì cửa phòng đã được mở ra.
Một người phụ nữ xinh đẹp khoảng hai mươi bảy, hai tám tuổi mở cửa ra rồi đứng cạnh cửa.
Đột nhiên, một mùi bột phấn nồng nặc đạp vào mặt khiến người ta cảm thấy rất thích thú.
“Chị Tường Vy.”
Văn Long cúi chào người phụ nữ một cách rất cung kính.
Khuôn mặt người phụ nữ tên Tường Vy này không hề có biểu cảm gì, cô ta rất lạnh lùng, thậm chí còn không thèm để ý đến Văn Long.
Hai mắt cô ta liếc mắt nhìn Hoàng Thiên, quan sát một cách chăm chú.
Hoàng chưa bao giờ gặp người phụ nữ này, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, Hoàng Thiên liền có một cảm giác mát lạnh.
Khí chất cao ngất trời, toàn thân người phụ nữ tên Tường Vy này toát lên vẻ cay nghiệt, đặc biệt là đôi mắt của cô ta, bên trong chứa đầy sát khí.
Một người phụ nữ xinh đẹp và khí chất hơn người như vậy, mà lại tràn đầy sát khí, cũng thật là đặc biệt.
“Cậu Thiên, mời vào.”
Tường Vy nhìn Hoàng Thiên một hồi lâu, trêи mặt lộ ra nụ cười tươi như hoa, thái độ đối với Hoàng Thiên rất nhã nhặn.
Trái tim Hoàng Thiên đập lộp cộp một hồi, người phụ nữ tên Tường Vy này thực sự biết thân phận của anh, hơn nữa biết rất rõ cũng nên!
“Cô là ai?”
Hoàng Thiên nhìn Tường Vy, anh đã lờ mờ cảm nhận ra được, Tường Vy này, rất có thể đến từ Kyoto.
“Ha ha ha, vào trong nói chuyện đi, cậu Thiên, với thân phận tôn quý của cậu, sao tôi lại dám để anh đứng ngoài trời lạnh như vậy được chứ?”
Tường Vy cười khúc khích, và đôi mắt xinh đẹp ấy lại nhìn thẳng vào Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên thực sự cảm thấy khó hiểu, lúc này anh cũng không nói gì rồi bước vào phòng riêng.
Tiêu Tấn càng bối rối hơn, anh ta cũng đã từng nghe Lã Việt nói qua, nhưng Lã Việt cũng chỉ nói cho anh ta biết Hoàng Thiên có một thân phận rất đáng sợ, nên cũng không nói cho anh ta biết quá nhiều.
Bây giờ nghe thấy Tường Vy gọi Hoàng Thiên một tiếng cậu chủ, thì trong lòng Tiêu Tấn đã thực sự hoài nghi. . Ngôn Tình Sủng
Thấy Hoàng Thiên bước vào trong, Tiêu Tấn không dám sơ suất, liền dẫn theo mấy tên đàn em của anh ta đi vào.
“Mấy người không có tư cách vào trong, đợi ở bên ngoài đi.”
Văn Long trừng mắt nhìn Tiêu Tấn, tự đắc nói.
Tiêu Tấn thấy Văn Long ngạo mạn như vậy, thì trong lòng rất khó chịu, anh ta nhìn chằm chằm vào Văn Long nói: ‘Sao, vừa gặp được chủ nhân là mày lại lên mặt à?”
“Mày!”
Văn Long vừa nghiến răng, vừa xông vào đánh nhau với Tiêu Tấn.
Tường Vy nhìn thấy thì lập tức gạt tay Văn Long xuống: “Được rồi, để họ vào đi.”
“Chị Tường Vy…
Văn Long vừa muốn nói gì đó thì đã bị ánh mắt sắc lạnh của Tường Vy liếc một cái, anh ta lập tức im lặng.
Bọn họ đều bước vào phòng riêng, sau khi Văn Long đóng cửa lại, thì khóa trái lại.
Tiêu Tấn có thể nhìn thấy rõ ràng cử động nhỏ này, nhưng anh ta lại không ngăn cản.
Bởi vì theo như Tiêu Tấn, trong căn phòng riêng này chỉ có Tường Vy và Văn Long, thực lực của tên Văn Long cũng chẳng có gì ghê gớm, thậm chí còn thua kém người thường, hơn nữa Tường Vy chỉ là một phụ nữ chân yếu tay mềm, thì có gì mà đe dọa họ?
“Cậu chủ, chẳng phải cậu muốn hỏi tôi là ai sao?”
Tường Vy nhìn Hoàng Thiên cười hỏi.
Tuy giọng điệu rất khách sáo nhưng sự lạnh lùng toát ra từ người phụ nữ này lại khiến người khác khó mà thoải mái được.
Hoàng Thiên biết Tường Vy này nhất định không phải người bình thường, cho nên anh cũng không buông lỏng cảnh giác.
Mặc dù vậy, Hoàng Thiên vẫn đứng vững, vẫn bình tĩnh tự nhiên.
“Nếu tôi đoán không nhầm, cô đến từ Kyoto.”
Hoàng Thiên nhìn Tường Vy rồi bình tĩnh nói.
“Ha ha, quả nhiên cậu chủ nhà họ Hoàng thật sự không phải dạng tầm thường, thực sự rất thông minh tài giỏi.”
Tường Vy cười khúc khích, không biết cô †a đang cười nhạo hay thực sự khen Hoàng Thiên nữa.
“Đừng quanh co nữa, nói, ai đã phái cô đến đây? Tìm tôi có chuyện gì?”
Hoàng Thiên không muốn nói chuyện vòng vo với Tường Vy nữa, nên anh hỏi thẳng.
“Là bà chủ đã cử tôi đến đây, tôi là thư ký của bà ấy.”
Nói đến đây, đôi mắt sắc lạnh của cô tâ trở nên lạnh lùng.
Tiêu Đông Mai.
Cái tên này đột nhiên hiện lên trong đầu Hoàng Thiên, và hình ảnh Tiêu Đông Mai năm ấy cũng xuất hiện trong đầu anh.
Người mẹ kế này luôn là nỗi ám ảnh trong thời thơ ấu của Hoàng Thiên.
Tuổi thơ đang hạnh phúc, thì sau đó lại mất đi mẹ ruột, thay vào đó là nỗi ám ảnh về người mẹ kế đã bao trùm lấy Hoàng Thiên, khiến cuộc sống của anh luôn chìm trong nỗi sợ hãi vô hạn.
Đúng lúc này, Tiêu Đông Mai còn phái người tìm đến thành phố Bắc Ninh này.
Hoàng Thiên không cảm thấy ngạc nhiên về điều này, bởi vì anh cũng biết mình đã gây ra bao nhiêu ồn ào ở thành phố Bắc Ninh này rồi, có lẽ Tiêu Đông Mai đã để ý từ lâu.
Mấy năm nay, Tiêu Đông Mai không hề buông tha cho anh, mà còn luôn điều tra tung tích của anh.
Lần trước Lương Mạnh Bắc ám sát, quản gia Trần đã giúp Hoàng Thiên phân tích mọi việc, rất có thể đó là sát thủ do Tiêu Đông Mai phái đến.
Chỉ là kể từ sau khi vụ việc đó xảy ra, thì Tiêu Đông Mai không có thêm động tĩnh gì cả, nên Hoàng Thiên cũng yên tâm, dường như đã quên đi chuyện này.
Không ngờ hôm nay Tiêu Đông Mai lại tìm đến trước cửa, chỉ có điều bà ta không trực tiếp ra mặt, mà phái người phụ nữ tên Tường Vy này đến.
“Bà ta sai cô đế đây làm gì?”
Hoàng Thiên suy nghĩ một chút, rồi hỏi Tường Vy.
Dường như Tường Vy rất tò mò về Hoàng Thiên, sau lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng Thiên, thì ánh mắt cô ta không hề rời khỏi anh.
Hơn nữa, Tường Vy biết tất cả mọi chuyện về thân thế của Hoàng Thiên, nhưng bây giờ cô ta vẫn rất tò mò, cậu chủ nhà họ Hoàng này sao có thể bình tĩnh như vậy?
“Cậu chủ, tôi có một câu hỏi cho cậu.”
Tường Vy cười nhạt nói với Hoàng Thiên.
“Nói đi.”
“Có lẽ cậu rất sợ bà chủ có đúng không?
Tôi được bà ấy phái tới đây, thế sao anh không có chút căng thẳng nào vậy?”
Tường Vy bày tỏ nghỉ ngờ trong lòng, mỉm cười nhìn Hoàng Thiên, chờ anh trả lời.
“Haha, sợ bà ta sao? Đã thành chuyện cũ rồi. Cô Tường Vy à, nếu là bà ta phái cô đến thành phố Bắc Ninh bày để đối phó tôi, tôi khuyên cô một câu chân thành nhé, cô nên an phận thủ thường đi, tôi không muốn hại cô đâu.”
Hoàng Thiên cười lạnh nói với Tường Vy.
Tường Vy nheo mắt, cô ta nở một nụ cười xấu xa.
“Cậu chủ, là cậu nhìn thấy vẻ đẹp này của tôi, nên không nỡ làm hại tôi đúng không?”
Đôi mắt xinh đẹp Tường Vy chớp chớp, giọng nói của cô ta trở nên ngọt ngào, không thể không thừa nhận rằng người phụ nữ này rất thú vị.
“Tôi và cô không có ân oán gì, tôi chỉ là có lòng tốt khuyên cô thôi. Nhưng nếu cô thật sự muốn khiêu chiến tôi, vậy thì tôi sẽ chấp nhận.”
Hoàng Thiên bình tĩnh nói.
“Không hổ là cậu chủ nhà họ Hoàng, Tường Vy rất hâm mộ. Nhưng tôi nhận được sự giao phó của bà chủ, phải đưa cậu trở về Kyoto.”
Nói đến đây, nụ cười trêи mặt Tường Vy biến mất, thay vào đó là vẻ mặt đầy sát khí.
“Đưa tôi trở về Kyoto sao? Ha ha, cô dựa vào đâu?”
Hoàng Thiên cười chế nhạo hỏi Tường Vy.
Tường Vy không nói gì, nhưng khuôn mặt của cô ta rất khó chịu.
Không khí trong phòng riêng trở nên căng thẳng, ngay cả Tiêu Tấn và mấy tên đàn em của anh ta cũng cảm thấy áp lực.
Cô gái này không hề đơn giản!
Hoàng Thiên nghĩ thầm, anh biết rằng Tường Vy không phải loại người đơn giản gì, đối diện với nhiều người như vậy, mà vẻ mặt không tỏ ra chút sợ sệt nào, thậm chí còn rất tự tin, nói thẳng ra người phụ nữ này vẫn rất có uy lực.
“Tôi hỏi cậu lần cuối, cậu có trở về Kyoto với tôi không?”
Sắc mặt Tường Vy trầm xuống, rồi hét lên với Hoàng Thiên với giọng điệu đe dọa.
Hoàng Thiên chán ghét nhất là bị người khác uy hϊế͙p͙, lúc này cũng sa sầm mặt xuống, nói với Tường Vy: “Nếu cô còn nói chuyện với tôi bằng thái độ này, e rằng cô sẽ không thể trở về Kyoto đâu.”
“Được thôi, có vẻ như tôi phải ra tay rồi.”
Vừa nói, Tường Vy liếc về phía đầu giường.
Tiêu Tấn đã không chịu nổi nữa, mặc dù Tường Vy trông rất xinh đẹp, loại phụ nữ kiêu căng này, dám nói với Hoàng Thiên những lời như vậy, Tiêu Tấn đã không nhịn nổi từ sớm rồi.
“Cô thật sự không sợ gió lay đầu lưỡi!
Thế thì để tôi đây dạy cô thế nào là lễ đội”
Sau khi nói xong, Tiếu Tấn xông tới chỗ Tường Vy, vươn tay phải ra, định bắt lấy cô ta.
Văn Long ở một bên vui vẻ cười, nhìn thấy Tiêu Tấn không muốn sống nữa, thì trong lòng liền vui vẻ.
Chết tiệt, Văn Long, anh dám đánh tôi sao? Cứ để chị Tường Vy thu dọn người!
Văn Long thầm mắng Tiêu Tấn, anh ta chỉ là quân cờ do Tường Vy sắp xếp ở thành phố Bắc Ninh, bây giờ có chủ nhân ở đây, đương nhiên anh ta không sợ gì cả.
“Tiêu Tấn, cẩn thận!”
Nhìn thấy Tiêu Tấn vội vàng xông lên, Hoàng Thiên không khỏi cảm thấy lo lắng.
Vừa định giúp Tiêu Tấn, nhưng đột nhiên nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh trước mắt!
“Ơal”
Tiêu Tấn đột nhiên hét lên đau đớn, ngay sau đó cánh tay phải duỗi ra liền bị một lưỡi dao sắc bén cắt đứt, hai ngón tay lập tức bị chặt đứt.