Lâm Ngọc An mỉm cười, cũng không nói gì.
Hoàng Thiên không muốn nói, cô cũng không muốn hỏi.
Gần đây, mỗi ngày Hoàng Thiên đều đưa đón cô đi làm, anh cảnh giác rất cao độ.
Bởi vì bây giờ Tiêu Đông Mai đã bắt đầu hành động rồi, hơn nữa rõ ràng sẽ gây bất lợi cho Lâm Ngọc An, Hoàng Thiên không thể không phòng bị được.
Đương nhiên, Hoàng Thiên cũng muốn lập tức đến Hà Nội, tìm Tiêu Đông Mai tính sổ.
Nhưng Hoàng Thiên nghĩ đến sắp phải đối mặt với cha, đối mặt với ngôi nhà với bóng ma tâm lý đè nặng đã lâu không nhìn thấy, anh hơi do dự.
Không thể không đến, Hoàng Thiên cũng không muốn trở về ngôi nhà mà đã khiến anh cực kỳ đau lòng, càng không muốn nhớ lại ký ức đen tối lúc nhỏ.
Chạng vạng hôm nay, Hoàng Thiên vừa mới chuẩn bị đón Lâm Ngọc An về nhà, đi được nữa đường đã bị một chiếc xe đón đầu, chắn ngang.
Ánh mắt Hoàng Thiên chợt lóe lên, anh đề cao cảnh giác.
“Hoàng Thiên, chắc sẽ không phải là người của mẹ kế anh phái đến đối phó chúng ta chứ?” Lâm Ngọc An căng thẳng nói, hỏi Hoàng Thiên.
“Đừng sợ, có anh ở đây.” Hoàng Thiên võ võ tay Lâm Ngọc An, ý bảo cô đừng lo lắng.
Cảm nhận đước sự bình tĩnh, ung dung từ Hoàng Thiên, trong lòng Lâm Ngọc An cũng an tâm hơn, không còn sợ lắm.
Trước mặt là chiếc xe Mercedes – Benz màu đỏ, cửa xe vừa mở, từ trong xe có một người phụ nữ với đường cong nóng bỏng bước ra.
Hoàng Thiên lập tức kinh hãi, vì anh biết người phụ nữ này, đây chính xác là Tường Vy.
Sao cô vẫn còn ở Bắc Ninh?
Hoàng Thiên không nói gì, lúc này cũng lập tức mở cửa xuống xe, xoay người nói Lâm Ngọc An: “Ngọc An, em cứ ở yên trong xe nhé.”
“Em biết rồi.” Lâm Ngọc An gật đầu, cô cũng không xuống xe gây thêm phiền phức, trở thành gánh nặng cho anh.
Nhìn thấy Tường Vy chỉ đến có một mình, cũng không cũng không mang theo cây kiếm đặc trưng sắc bén, mềm mại như con người cô, Hoàng Thiên cảm thấy cô gái này không phải đến đây để liều mạng với anh.
“Tường Vy, vẫn còn chưa xong chuyện sao?”
Hoàng Thiên chỉ bất đắc dĩ nhìn Tường Vy nói, đối với cô, Hoàng Thiên cũng không có cách nào để tóm cô.
Quan trọng nhất là lương tâm của cô gái này còn chưa bị tha hóa, lúc trước còn cứu Lâm Ngọc An, Hoàng Thiên cũng không muốn làm khó cô.
Tường Vy nhìn Hoàng Thiên cười một cái rồi nói: “Cậu chủ, cậu không cần phải ghét bỏ tôi như vậy, tôi đã sớm từ bỏ cái suy nghĩ đánh nhau với cậu rồi, người ta đánh không lại cậu.”
“Được rồi, được rồi, có việc gì thì cứ nói thẳng ra đi, tôi chịu không được cái điệu bộ này của cô đâu.” Hoàng Thiên vội vàng xua tay với Tường Vy, ý bả cô đừng phóng điện thả thính nữa.
Tường Vy trời sinh đã rất quyến rũ, huống chỉ Hoàng Thiên còn là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hoàng ở Hà Nội, mặc dù Tường Vy làm việc cho Tiêu Đông Mai, nhưng bản năng của cô cũng muốn dụ dỗ Hoàng Thiên.
Nhìn thấy Hoàng Thiên căn bản không hề đớp thính, Tường Vy có chút không cam tâm, cô lắc ʍôиɠ tiến lại gần Hoàng Thiên: “Cậu chủ, tôi muốn tâm sự với cậu một chút, không được sao?”
Hoàng Thiên quay đầu lại nhìn Lâm Ngọc An ngồi trong xe, Tường Vy liếc mắt đưa tình như thế này, Hoàng Thiên sợ Lâm Ngọc An sẽ hiểu lầm.
“Có chuyện gì thì nói đi. Tôi còn phải đưa vợ về nhà.” Hoàng Thiên bình tĩnh nói.
Tường Vy liếc mắt nhìn Lâm Ngọc An đang ngồi trong xe, cười quyến rũ nói: “Cậu chủ, tôi thật ngưỡng mộ vợ cậu, đáng tiếc tôi lại không có được số tốt đó, không được cậu xem trọng.”
“Được rồi, đừng có nói những lời buồn nôn đó nữa, tất cả đều là người thông minh, có gì chị cứ nói thẳng ra đi.” Sắc mặt Hoàng Thiên trầm xuống, nói với Tường Vy.
Tường Vy cũng biết mình giở trò này đối với Hoàng Thiên không hề có tác dụng, cô không khỏi có chút thất vọng.
“Vậy thì được thôi cậu chủ, tôi sẽ nói thẳng, bà chủ đến Bắc Ninh rồi, bà ấy muốn gặp cậu.” Tường Vy nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe xong, nheo mắt lại, lúc đang kinh ngạc, trong lòng dâng lên một cơn tức giận!
Tiêu Đông Mai đến Bắc Ninh rồi sao?
Người phụ nữ này thật cố chấp, đến Bắc Ninh tìm tôi để gây thêm phiền phức sao?
Hừ, Hoàng Thiên tôi là thuốc phiện của bà sao! Tiêu Đông Mai ơi là Tiêu Đông Mai, bà đến thật đúng lúc, lần này nợ cũ, nợ mới chúng ta tính hết luôn một lần đi!
Trong lòng Hoàng Thiên ngấm ngầm nghĩ đến những điều này, khóe miệng anh khẽ nhếch lên.
Tường Vy nhìn thấy rất rõ ràng, cô phát hiện ra dáng vẻ của Hoàng Thiên lúc này thật khiến người ta sợ hãi.
Bây giờ Tường Vy mới hiểu ra, lúc trước cô luôn cho rằng Hoàng Thiên nhất định sẽ bị Tiêu Đông Mai hành cho ra bã, thậm chí là chết dưới tay Tiêu Đông Mai.
Nhưng bây giờ, Tường Vy lại không nghĩ như vậy, cô cảm thấy Tiêu Đông Mai không hẳn là đối thủ của Hoàng Thiên.
“Bà ta đang ở đâu?” Tường Vy thấp giọng hỏi Tường Vy.
“Nếu như cậu chủ dám gặp bà chủ, vậy thì đi cùng tôi.” Tường Vy nói.
“Được thôi.”
Hoàng Thiên trả lời một cách dứt khoát, sau đó quay lại xe nói với Lâm Ngọc An: “Ngọc An, em về nhà trước nhé, lái xe từ từ thôi.”
“Ông xã, anh muốn đi đâu?”
Lâm Ngọc An ý thức được tình huống này có vẻ không ổn, mặc dù cô cũng không nghe rõ được Hoàng Thiên và Tường Vy nói chuyện gì, nhưng cô biết Tường Vy đến cũng chẳng có tốt lành gì.
“Không cần phải lo lắng cho anh, lái xe về nhà đi nhé.” Hoàng Thiên nhìn Lâm Ngọc An nhẹ nhàng cười nói, ý bảo cô mau về nhà đi.
Lâm Ngọc An vấn rất nghe lời Hoàng Thiên nói, lúc này cũng không nói nhiều, tự mình lái xe về nhà trước.
“Mời cậu chủ lên xe.” Tường Vy dùng tay thể hiện động tác “mời”, để Hoàng Thiên bước lên xe cô.
Hoàng Thiên bước lên chiếc xe Mecedes – Benz màu đỏ, rồi cùng Tường Vy lái xe đi khỏi.
Màn đêm đã dần buông xuống, Hoàng Thiên ngồi trong xe của Tường Vy, nhắm mắt nghĩ ngơi.
Tường Vy lén đưa mắt nhìn Hoàng Thiên, thấy Hoàng Thiên đang nhắm mắt nghĩ ngơi, bình tĩnh như thế, khiến trong lòng Tường Vy cũng không thể yên được.
Cậu Thiên cũng kiêu ngạo, tự cao tự đại quá đi chứ? Một thân một mình mà dám đi gặp bà chủ? Cậu thật sự không sợ chết sao?
Tường Vy thầm nghĩ đến những việc này, nhớ lại cuộc chạm trán lần trước, được Hoàng Thiên thả đi vào hai ngày trước, vẫn còn khiến trong lòng Tường Vy cực kỳ xúc động.
Cô cũng không hiểu, bà chủ Tiêu Đông Mai tại sao lại muốn hãm hại cậu Hoàng Thiên? Cậu Thiên cũng là người tốt mà!
Đang suy nghĩ miên man, cuối cùng Tường Vy vẫn nhịn không được mở miệng.
“Cậu chủ, tôi nghe nói danh tiếng của cậu ở Bắc Ninh cũng không tệ, sao cậu không gọi thêm vài anh em đến giúp?” Tường Vy nhỏ nhẹ hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe xong cười nhẹ một cái, từ từ mở to đôi mắt ra nhìn Tường Vy, phát hiện ra bây giờ cô gái này có vẻ đang rất lo lắng cho anh.
“Ha ha, chị hy vọng tôi gọi thêm nhiều đàn em đến, để đối phó với bà chủ của chị sao?” Hoàng Thiên cười ha ha hỏi.
Tường Vy hơi xấu hổ, cô cũng biết mình đã đánh thức Hoàng Thiên, tự dưng có cảm giác bản thân đang phản bội lại Tiêu Đông Mai, không có cách nào để giải thích nổi.
“Thế thì không phải là loạn rồi sao, tôi chỉ hy vọng cậu sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Tường Vy im lặng một lúc, sau đó mới thấp giọng nói.
“Chị làm việc cho Tiêu Đông Mai, nên nóng lòng muốn giết chết tôi mới phải, sao lại có thể hy vọng tôi sẽ không xảy ra chuyện gì nhỉ?” Hoàng Thiên cười lạnh, hỏi lại.
Tường Vy cắn môi, nói với Hoàng Thiên: “Cậu chủ, tôi không biết giữa cậu và bà chủ có thù oán gì, nhưng mấy năm nay tôi ăn cơm nhà họ Hoàng mà sống, sao tôi có thể hy vọng cậu sẽ chết được chứ?”
“Được thôi, tôi tin những lời cô nói là lời thật lòng.” Hoàng Thiên nói.
“Cậu chủ, nếu như bây giờ cậu có hối hận, tôi sẽ lập tức đưa cậu trở về lại khu vực nội thành.” Tường Vy căn chặt môi, vô cùng bối rối nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên ngẩn người, anh vừa nhìn ra, Tường Vy đã trải qua một màn đấu tranh tâm lý dữ dội, mới có thể nói ra những lời này.
Lúc này, Hoàng Thiên vẫn còn lộ vẻ rất xúc động.
Anh có thể cảm nhận được, Tường Vy thật sự lo lắng anh sẽ xảy ra chuyện.
“Nếu như cô làm như vậy, Tiêu Đông Mai làm sao có thể tìm tôi tính sổ?” Hoàng Thiên nhìn Tường Vy hỏi.
“Tôi sẽ nói không tìm thấy cậu…”
“Ha ha, cô vẫn còn suy nghĩ quá đơn giản rồi, có thể tất cả mọi hành động của cô, lúc này đều đã bị Tiêu Đông Mai thu vào trong †ầm mắt.” Hoàng Thiên cười nói.
Chuyện này…
Trong lòng Tường Vy cả kinh, theo phản xạ nhìn xung quanh.
Nhưng ngoại trừ chiếc xe và màn đêm tối đen như mực ra cô chẳng thể nhìn thấy rõ cái gì nữa.
“Đừng nhìn lùng tung nữa, con mắt bí mật của Tiêu Đông Mai sẽ không để cô phát hiện ra đâu.” Hoàng Thiên bình tĩnh nói.
“Cậu chủ, thực ra tôi không đồng ý bà chủ làm như vậy với cậu! Nhưng tôi là người dưới truóng của bà chủ, tôi lại không dám làm trái lệnh…” Lúc này Tường Vy lo lắng đến mức vành mắt đỏ lên, cô dừng xe, xoay người lại giọng điệu có chút run rẩy nói với Hoàng Thiên.
Nhìn thấy cô thẳng thắn, thành khẩn như vậy, Hoàng Thiên cũng rất cảm động.
Võ vỗ vai cô, Hoàng Thiên nói: “Tôi có thể nhìn ra, thật sự cô không muốn làm chuyện xấu. Yên tâm đi, đây là ân oán của †ôi và Tiêu Đông Mai, tôi sẽ không trách cô.”
“Cậu chủ!” Tường Vy rơi nước mắt, bỗng chốc òa vào lòng Hoàng Thiên.
Chuyện này!
Hoàng Thiên ngửi thấy trêи người cô tỏa ra một mùi hương, không hiểu sao tim đập rất nhanh.
Cô gái này đang làm gì vậy hả? Sao lại cảm tính quá như thế này?
Lúc này trong lòng Hoàng Thiên nghỉ ngờ, cũng cảm thấy không thể cưỡng lại được cô gái xinh đẹp này.
Nhưng rất nhanh Hoàng Thiên đã cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì anh phát hiện ra, một tay Tường Vy ôm cổ anh, tay còn thì vươn sau phía sau thắt lưng…