Nghĩ tới điểm đó, trái tim Lương Thiên Vũ như thắt chặt lại, anh ta thật sự không muốn bị Hoàng Thiên dạy dỗ trước mặt nhiều người như vậy như cái cách Phan Hạo bị dạy đâu.
Như vậy thì thật sự quá là mất mặt, tên tuổi “cậu chủ nhà họ Lương” của anh thực không gánh nổi, thà đâm đầu xuống đất còn hơn.
“Chú Phong, chú ra đây đi, Hoàng Thiên đã nhìn thấy chú rôi.”
Lương Thiên Vũ xấu hổ, luống ca luống cuống vẫy ta ra hiệu cho Tiêu Tử Phong đi tới bên này.
Tiêu Tử Phong vẫn chứng kiến từ đầu đến cuối, nhìn rất nét, nghe rất rõ. Lão này vẫn trốn trong góc tối chứng kiến diễn biến mọi chuyện, lão vốn tưởng rằng mình cứ ngồi trong góc phòng thế này, lại có rất nhiều khách khứa trong phòng như vậy thì chắc chắn Hoàng Thiên không thể nào phát hiện ra ông ta được.
Nhưng đời không như là mơ, thật không ngờ rằng mới bắt đầu không lâu đã bị Hoàng Thiên phát hiện và nhìn thấu toàn bộ, con mắt kia của Hoàng Thiên thật quá phi lý!
Trong lòng Tiêu Tử Phong hiện giờ đúng là rất ghét Hoàng Thiên, bởi vì khi ở nhà họ Hoàng, Hoàng Thiên đã khiến ông ta rất thê thảm.
Nhưng dù sao cũng đã bị người ta phát hiện rồi nên Tiêu Tử Phong chỉ đành bất chấp tất cả mà đi tới.
“Cậu Vũ gọi tôi có chuyện gì không?”
Tiêu Tử Phong chắp hai tay sau lưng, không nhanh không chậm bước tới, trong vô cùng điềm tĩnh, ông ta không lộ vẻ gì trêи mặt, bộ dáng cứ như chưa có chuyện gì xảy ra Vậy.
“A, cũng không có việc gì cả, chỉ là anh Thiên bảo cháu gọi chú tới thôi.”
Lương Thiên Vũ cố làm ra vẻ điềm tĩnh nhất có thể để nói ra lời này, hơn nữa còn liếc mắt ra hiệu cho Tiêu Tử Phong một cái.
Tiêu Tử Phong hiểu ngay ý của anh ta, Lương Thiên Vũ là sợ ông nói lố nên đang ám chỉ cho ông ta đây mà.
“Hoàng Thiên, cậu cũng tới à?”
Tiêu Tử Phong không muốn cười nhưng cũng phải cố căng mặt ra để cười rồi nói với Hoàng Thiên một lời chào hỏi.
Hoàng Thiên nhìn Tiêu Tử Phong đang đứng trước mặt anh, trong lòng cũng cảm thấy thật mệt mỏi vô cùng.
Anh biết rõ rằng, tất cả chuyện xảy ra tối ngày hôm nay chắc chắn là có liên quan đến Tiêu Tử Phong, hẳn là do một tay tên này giàn dựng, xúi ɖu͙ƈ mà ra.
Xem ra tên khốn này vẫn chưa chịu thừa nhận, trong lòng ông ta hẳn vẫn còn muốn đi gây sự tiếp đây mà.
“Không đến không được, Hoàng Thiên tôi không bị người ta dạy dỗ là ông ngủ không ngon phải không?”
Hoàng Thiên lạnh lẽo cười một cái rồi hỏi Tiêu Tử Phong.
Mặt mo của Tiêu Tử Phong cũng phải đỏ rực lên, bị người ta nói chúng ngay thẳng tim đen như thế sao có thể không xấu hổ được chứ.
Nhưng mà Hoàng Thiên càng như vậy sự hận thù của ông ta đối với anh càng tăng cao.
“Ha ha, lời này của cậu thật đúng không hiểu nổi mà, chẳng lẽ tôi hi vọng cậu bị người ta dạy dỗ chắc? Vớ vẩn, cậu chính là con trai của anh rể tôi mà, chung ta dù sao cũng được coi là thân thích, phải không?”
Tiêu Tử Phong vừa cười vừa nói.
“Ông còn mặt mũi mà nhắc đến chị mình cơ đấy. Tiêu Tử Phong, hai người đừng có tốn hơi nữa, tắt văn vở của mấy người đi, tôi cảnh cáo mấy người đừng có tiếp tục làm trò trước mặt tôi nữa!”
Hoàng Thiên chỉ tận mặt Tiêu Tử Phong mà nói.
Sắc mặt của Tiêu Tử Phong lúc xanh lúc trắng, trước mặt bao nhiêu người như vậy ông ta bị người đáng tuổi cháu mình chỉ thẳng mắt quát mắng như vậy khiến ông ta cảm thấy mặt mình không biết giấu đi chỗ nào.
Nói thế nào thì nói, Tiêu Tử Phong ông ở cái thủ đô này rất nhiêu năm rồi, lăn lộn kiếm trác cũng rất khá, cũng quen biết không ít những người có mặt mũi trong giới thượng lưu, mặt mũi cũng rất quan trọng đấy.
Bây giờ lại bị tên nhãi Hoàng Thiên này quát tháo trước mặt bao nhiêu người, Tiêu Tử Phong thật sự cảm thấy mất mặt vô cùng.
“Hoàng Thiên, tôi thực không rõ cậu đang nói nhăng nói cuội cái gì! Ai muốn xem liều với cậu chứ? Tại sao ta lại phải liều với cậu?”
Tiêu Tử Phong đến chết cũng không chịu thừa nhận, còn lớn tiếng hô với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nhìn Tiêu Tử Phong, tên này tại sao lại không biết xấu hổ tới vậy chứ, đến tận bây giờ vẫn có thể trợn mặt nói dối được, thấy ông ta như thế lòng Hoàng Thiên bỗng cảm thấy thật phẫn nộ.
“Ha ha, xem ra mặt của ông đứng là còn dày hơn cả thớt, được, nếu ông đã không chịu thừa nhận thì đừng có trách tôi.”
Hoàng Thiên cười lạnh nói.
“Cậu… cậu muốn làm gì?”
Tiêu Tử Phong lắp ba lắp bắp hỏi, gương mặt tràn đầy khϊế͙p͙ đảm nhìn về phía Hoàng Thiên, ông ta theo bản năng lùi về phía sau hai bước.
Mọi người xung quanh thấy phản ứng của Tiêu Tử Phong như vậy thì cảm thấy thật đáng kinh ngạc, bọn họ đều biết, Tiêu Tử Phong là cậu của Hoàng Thiên, ít nhất trêи danh nghĩa là như vậy, vì chị của ông ta lấy cha của Hoàng Thiên và trở thành mẹ kế của anh, giờ lại thấy ông ta sợ hãi Hoàng Thiên, thật khiến người ta không hiểu nôi.
“Muốn làm gì? Ông cho rằng kẻ dám mưu kế tính toán Hoàng Thiên tối có thể sống ung dung như chưa từng có chuyện gì sao?”
Hoàng Thiên lạnh giọng nói với Tiêu Tử Phong, sau đó nắm chặt lấy cổ áo của Tiêu Tử Phong.
Tiêu Tử Phong từng bị Hoàng Thiên đánh cho tới bây giờ vẫn còn thấy sợ, vừa thấy Hoàng Thiên túm cổ áo mình thì ông ta lập tức biết mọi chuyện xong cả rồi, những người gây chuyện với Hoàng Thiên đều phải chịu đánh.
“Đừng, đừng mà, Hoàng Thiên, đây không phải là ở nhà, cậu, cậu có thể giữ cho tôi chút thể diện..”
Trong giọng nói của Tiêu Tử Phong có hơi run rẩy, ông ta sợ bị đánh, càng sợ bị người ta đánh ở những nơi như này, như vậy thì rất xấu hổ nên thà bị đánh ở nhà còn hơn.
Nhưng Hoàng Thiên lại chẳng quan tâm đến những điều này, nếu tối này không dạy cho Tiêu Tử Phong một bài học ra trò thig chỉ sợ sau này Tiêu Tử Phong sẽ không chịu yên lòng mà sống, nhất định lại tự đi tìm chết, lại sẽ đến làm phiền anh tiếp.
“Ông ngay từ đầu đã không có cái gọi là thể diện rồi, vậy sao tôi phải giữ thể diện không hề tồn tại đó cho ông?”
Hoàng Thiên lập tức hỏi ngược lại Tiêu Tử Phong, anh vung tay lên, tiếp sau đó là một bộ combo liên hoàn tát đầy đủ.
Đánh cho tới khi Tiêu Tử Phong phải kêu gào liên tục, tên này cũng cảm thấy rất phiền muộn, cảm thấy số mình cứ khổ khổ thế nào chứ vì vừa mới gặp Hoàng Thiên hai lần mà lần nào cũng bị đánh mặt.
Nhìn thấy Tiêu Tử Phong bị đánh thê thảm như vậy, sắc mặt của Vưng Thiên Vũ cũng dần trở nên trắng bệch, bởi vì trong lòng anh ta biết rõ, khả năng mình đã đắc tội với Hoàng Thiên rồi, nên rất có khả năng tình cảnh của Tiêu Tử Phong bây giờ chính là tình cảnh của anh sau đó.
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà, ở trước mặt nhiều người như vậy câu lại đánh tôi, đây không giống với những gì cậu từng nói: Tiêu Tử Phong đè thấp giọng xuống để thương lượng với Hoàng Thiên, ông ta bị đánh đến vô cùng xấu hổ.
Nhưng đánh thì không đánh lại Hoàng Thiên, mà kể cả có thắng được Hoàng Thiên đi chăng nữa thì Vũ Thanh đứng cạnh đó cùng không phải để làm cảnh, sự tồn tại của Vũ Thanh ở đây là không thể phớt lờ.
Vậy nên, Tiêu Tử Phong không có ngu như vậy, ông ta không dám đánh trả, bởi nếu đánh trả sẽ chỉ có một kết cục là bị đánh thảm hơn thôi.
“Không đánh ông nữa cũng được, ông nói đi, có phải ông hợp tác cùng Lương Thiên Vũ để tính toán tôi có phải không?”
Hoàng Thiên nhìn thẳng vào mắt của Tiêu Tử Phong, ánh mắt ấy rất sắc bén, ánh mắt tựa như nhìn thấy tất cả tâm can của Tiêu Tử Phong vậy.
Tiêu Tử Phong phải đối mặt với ánh mắt sắc bén, đáng sợ như vậy thì trong lòng cảm thấy run run, bởi vì tất thảy đều bị Hoàng Thiên đoán trúng rồi.
“Làm gì có chuyện đó chứ? Tôi chỉ là vị khách bình thường được cậu Vũ mời tới bữa tiệc tối nay thôi.”
Tiêu Tử Phong vẫn cứng đầu, đối mặt với Hoàng Thiên, ông ta vẫn lựa chọn kiên trì lời nói dối của mình.
Hoàng Thiên biết ngay là Tiêu Tử Phong sẽ không chịu thừa nhận, điều này anh đã sớm đoán được từ trước rồi.
“Ha ha, xem ra ông vẫn chưa ăn đòn đủ đâu nhỉ, không cho ông ăn đủ thì hẳn ông không ngoan ngoãn thừa nhận đâu, đúng không?”
Hoàng Thiên cười một cách lạnh lẽo, hiện giờ anh cảm thấy đám người này rất phiền, rất không muốn tiếp tục nhìn thấy Tiêu Tử Phong thề thốt phủ nhận gì ở đây nữa.
Tiêu Tử Phong nghe thấy Hoàng Thiên muốn tiếp tục ra tay thì sắc mặt ông ta biến đổi trong nháy mắt, theo bản năng muốn chạy trốn ngay lập tức.
Sao Hoàng Thiên có thể để ông ta trốn thoát được cơ chứ? Ông ta vừa lui tại đã bị Hoàng Thiên túm chặt lấy tóc.
“Mẹ kiếp, ông quay lại cho tôi!”
Hoàng Thiên cả giận nói, sau đó chờ đợi gương mặt của Tiêu Tử Phong là những cú thúc bằng gối từ phía Hoàng Thiên!
Sao Tiêu Tử Phong có thể chịu được đánh đập tàn nhẫn như vậy chứ? Ông ta bị Hoàng Thiên tặng cho hơn chục phát lên gối thì đã bị đánh đến ngu người rồi, lỗ mũi, mồm chảy ra đầy máu, không cách nào ngăn cản mà cứ tuôn ra như thác.
Trong đầu thì cứ ù mì hết cả đi, cảm tưởng bất cứ lúc nào cũng có thể lăn đùng ra được, tới nông nỗi này thì Tiêu Tử Phong mới thực sự cảm thấy thế nào là kinh khủng, sự sợ hãi đã hằn sâu vào não của ông ta.
“Đừng đánh nữa, Hoàng Thiên, đừng đánh nữa, tôi nói, tôi sẽ nói ra toàn bộ…”
Một lúc lâu sau Tiêu Tử Phong mới có thể tỉnh táo lại, giờ ông ta sợ tới mức giọng nói cũng không ngăn được là run lên từng hồi, dùng hết sức để cố tránh khỏi bàn tay của Hoàng Thiên.
“Nói đi, tốt nhất là câu trả lời đừng khiến tôi thất vọng.”
Hoàng Thiên không để Tiêu Tử Phong thoát, tay vẫn giữ chặt ông ta mà bình thản nói.
Tiêu Tử Phong giờ nào dám trái lời của Hoàng Thiên nữa, ông ta thực sự không chịu nổi sự đánh đập tàn nhẫn của Hoàng Thiên nữa rồi.
“Đúng là tôi đã tìm Lương Thiên Vũ để cậu ta giúp tôi báo thù, báo thù cậu.”
Cuối cùng Tiêu Tử Phong cũng phải thành thật khai nhận, dù sao không khai là không xong với Hoàng Thiên đấy, ông ta không chịu nổi kiểu đánh đấm này nữa rồi.
Xác nhận xong chuyện này thì trong lòng Hoàng Thiên lại dấy lên một ngọn lửa giận.
Tên khốn Lương Thiên Vũ, mở mồm là một tiếng “anh Thiên” hai tiếng “anh Thiên”
như vậy mà trong lòng lại nghĩ ra trò dơ bẩn này.
Nghĩ tới đây, Hoàng Thiên quay người, nhìn thẳng vào mặt Lương Thiên Vũ.
Ánh nhìn này khiến Lương Thiên Vũ có một loại cảm giác sợ hãi không tên, trước đây anh ta còn không biết rõ Hoàng Thiên đáng sợ như nào, đến hôm nay rốt cuộc cũng có dịp nhìn thấy mặt đáng sợ đo. Ánh mắt kia sắc như dao cạo, khi bị nó nhìn thẳng thì không ai dám đối diện, thủ đoạn dạy dỗ kẻ khác cũng cao thâm, lợi hại vô cùng.
Và quan trọng nhất là, Lương Thiên Vũ cảm thấy hơi xấu hổ, bời vì từ trước tới nay anh ta đều giả làm người tốt trước mặt Hoàng Thiên, nay lại bị lột mặt nạ ngay trước công chúng khiến anh ta không biết giấu mặt đi chỗ nào.
“Kha kha, anh Thiên, anh đừng tin lời nói xăng bậy của ông ta, chúng ta là bạn bè chơi với nhau từ khi còn bé, làm sao em có thể là chuyện như vậy với anh chứ?”
Lương Thiên Vũ dù đã bị vạch trận nhưng vẫn mặt dày không chịu thừa nhận, đã vậy còn lôi chuyện thuở nhỏ ra, cười ha ha như không có gì.
Rầm!
Hoàng Thiên đạp thẳng một cái thật mạnh vào người của Lương Thiên Vũ, khiến anh ta ngã ngửa ra đằng sau.
“Tôi thật không nghĩ bộ mặt thật của cậu không chỉ xấu xí mà còn dày như vậy, không biết xấu hổ! Cậu còn dám mang chuyện chúng ta chơi với nhau từ nhỏ ra nói sao?”
Hoàng Thiên chỉ vào mặt của Lương Thiên Vũ vừa ngã chổng kềnh xuống. Lương Thiên Vũ bị Hoàng Thiên quát tháo như vậy nhưng cũng chưa có vẻ gì là nóng nảy, anh ta đã biết thực lực của Hoàng Thiên từ trước rồi, biết rõ rằng anh ta đấu cùng Hoàng Thiên chắc chắn là tự rước thêm nhục.
Nhưng mà, nếu anh ta để một đám người cùng xông lên thì lại khác, nhưng bên cạnh Hoàng Thiên còn có Vũ Thanh, Vũ Thanh chắc chắn không khoanh tay đứng nhìn Hoàng Thiên bị đánh, chắc chắn anh ta sẽ ra tay.
Mà, với thực lực của Vũ Thanh thì cho dù là có hơn chục người cùng xông lên cũng chẳng ăn nhằm gì, tất cả rồi cũng sẽ bị đánh cho nằm đầy trêи đất.
Cho nên Lương Thiên Vũ vẫn tỏ ra rất ngoan ngoãn, bị Hoàng Thiên đạp cho một cái ngã ngửa cả ra nhưng lại không hề phản kháng hay chửi bới gì.
“Anh Thiên, tất cả việc này đều chỉ là hiểu lầm mà thôi, anh nghe em nói đã…”
“Nói cái beepl”
Đáp lại Lương Thiên Vũ là một cái tát như trời giáng từ phía Hoàng Thiên làm cho anh ta một lần nữa lăn trở lại mặt đất.
Cú đánh lần này khiến cho Lương Thiên Vũ thực sự thảm rồi, tai trái anh ta đã sứt một mảnh, máu theo đó mà tuôn ra.
Lương Ngọc Lan nhìn thấy bạn trai và anh trai bị đánh ra nông nỗi như vậy nhưng cô ta cũng không thể làm gì cả.
Cô ta ỷ vào mình là một người phụ nữ và cho rằng Hoàng Thiên sẽ không đánh phụ nữ nên cả gan xông đến, chỉ thẳng tay vào mặt Hoàng Thiên rồi quát lên: “Hoàng Thiên, anh hơi bị quá đáng rồi đấy!”