Đêm này, Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An cuối cùng đã có danh xưng vợ chồng thật sự.
Kết hôn ba năm rồi, Hoàng Thiên cuối cùng đã trở thành người đàn ông thật sự của Lâm Ngọc An.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng Thiên đã thức dậy từ sớm, cùng Lâm Ngọc An đi đến công ty Nguyên Đạt.
Vào buổi trưa, Hoàng Thiên nhận được cuộc gọi từ Lương Mạnh Bắc.
Lương Mạnh Bắc gọi điện đến, Hoàng Thiên có chút bất ngờ, dù sao nếu không có chuyện gì lớn, ông sẽ không làm phiền đến anh.
“Có chuyện gì vậy chú Bắc?”
“Cậu chủ, ông chủ đã đến rồi…”
Đầu dây bên kia Lương Mạnh Bắc rất cẩn thận nói.
Hoàng Thiên sững người một lát, anh không ngờ cha của anh Hoàng Văn Thành lại đến thành phố Bắc Ninh.
Bởi vì Hoàng Văn Thành mới rời khỏi thành phố Bắc Ninh không bao lâu, lúc đi là dẫn theo Tiêu Đông Mai bị thương rời đi mà, tại sao đột nhiên lại quay về rồi?”
Dự theo cách nghĩ của Hoàng Thiên, Tiêu Đông Mai bị thương nặng đến như vậy.
Hoàng Văn Thành chắc chắn sẽ rất đau lòng, nhất định sẽ ở nhà tận tâm chăm sóc bà ta.
Không ngờ được là, Hoàng Văn Thành lại quay trở về.
Rất lâu Hoàng Thiên cũng không nói lời nào, anh cảm thấy ông già nhà anh đột nhiên quay về thành phố Bắc Ninh, nhất định là có chuyện gì đó đặc biệt quan trọng.
“Cha tôi đang ở đâu?”
Hoàng Thiên hỏi Lương Mạnh Bắc.
“Dạ đang ở công ty cổ phiếu quốc tế Universe ạ, cậu chủ, hay là giờ cậu qua đó một chuyến?”
Lương Mạnh Bắc hỏi Hoàng Thiên trong điện thoại.
“Cũng được, giờ tôi qua đó.”
Hoàng Thiên nói xong liền cúp máy, rồi lái xe đi thẳng đến công ty cổ phiếu quốc tế Universe.
Trêи đường đi, trong lòng Hoàng Thiên không có cách nào bình tĩnh.
Đối với cha của anh, anh cũng không thể nói rõ trong lòng có cảm nhận gì, nói tóm lại là mỗi lần gặp mặt, cũng đều cảm thấy không khí rất gượng gạo, rất không thoải mái, cũng có thể là do khúc mắc ở trong lòng chưa được giải tỏa.
Rất nhanh, Hoàng Thiên đã lái xe đến công ty cổ phiếu quốc tế Universe..
Lúc này, Lương Mạnh Bắc đã dẫn theo Lưu Nguyệt Hoa, và còn có mấy lãnh đạo cấp cao, sớm đã ở trước cửa của công ty cổ phiếu quốc Universe đợi sẵn rồi.
Khi nhìn thấy xe của Hoàng Thiên đã đến nơi, Lương Mạnh Bắc chạy bước nhỏ, chạy đến trước cửa xe của Hoàng Thiên giúp anh mở cửa xe.
Những lãnh đạo cấp cao của công ty cổ phiếu quốc tế Universe thấy vậy, trong lòng cũng vô cùng hồi hợp.
Họ đã biết rõ thân phận của Hoàng Thiên, nhưng vấn là cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bởi vì Lương Mạnh Bắc là chủ tịch của cổ phiếu Universe, từ lúc nào mà như một đứa cháu ngoan đi mở cửa xe cho người ta vậy?
Chỉ sợ là chỉ có cậu chủ nhà họ Hoàng mới có được đãi ngộ này thôi.
Những người này tặc lưỡi không dám hó hé, toàn bộ đều khom eo, chỉnh tê đứng thành một hàng, nghênh đón Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên ngược lại cũng không thích nghỉ lắm với thái độ này, anh cũng tùy ý quen rồi, đột nhiên lại được đãi ngộ như vậy, cảm giác rất không quen.
“Cậu chủ, ông chủ đang ở bên trong đợi cậu ạ”
Lưu Nguyệt Hoa lắc cái eo đi đến báo với Hoàng Thiên.
“Ừm”
Hoàng Thiên chỉ nhẹ nhàng ừm một tiếng, một câu cũng không nói, dẫn đầu mọi người đi vào bên trong công ty cổ phiếu quốc Universe.
Lúc này, Hoàng Văn Thành đang ngồi ở văn phòng chủ tịch của Lương Mạnh Bắc.
Sau khi Hoàng Thiên đi vào, nhìn thấy Hoàng Văn Thành một thân một mình, đang ngồi trêи ghế sô pha.
“Cha”
Hoàng Thiên gọi một tiếng xã giao, rồi cũng ngồi xuống.
Những người khác đều không dám vào, toàn bộ đều đứng trực ở bên ngoài cửa văn phòng chủ tịch, bao gồm luôn cả Lương Mạnh Bắc, cũng không dám tự ý đi vào.
Hoàng Văn Thành nhìn Hoàng Thiên đầy hàm ý, gương mặt ông ta lộ ra nụ cười.
“Thiên, dạo gần đây sống thế nào?”
Hoàng Văn Thành rất quan tâm hỏi.
Hoàng Thiên thật sự không thể không khâm phục người cha này, không biết là do ông ta quá biết cách đối nhân xử thế hay là lòng dạ quá thâm sâu, Tiêu Đông Mai đã bị thương nặng đến như thế, ông già mình lại có thể như không có chuyện gì vậy.
Cũng có thể, đây là cách đối nhân xử thế của chủ nhân nhà họ Hoàng chăng!
Hoàng Thiên nghĩ đến đây, anh cảm thấy bản thân mình còn cần phải rèn luyện nhiều hơn, ở mặt này, anh cảm thấy mình so với cha quả thật thua kém rất xa.
Thật sự, Hoàng Văn Thành đã trải qua quá nhiều phong ba bão tố, nên thái độ dù cho có thế nào cũng vững như núi thái sơn, người bình thường khó ai bì kịp.
“Ha ha, có quá nhiều đả kϊƈɦ ngấm ngầm và cả công khai, cha nói xem con có thể sống tốt không?”
Hoàng Thiên nhàn nhạt nở một nụ cười đáp.
Hoàng Văn Thành hơi lay động, nhưng rất nhanh đã gật đầu nói: “Cũng đúng, gần đây những chuyện đã xảy ra xung quanh con cơ bản cha cũng biết.”
Hoàng Thiên ngẩn ra, anh không biết Hoàng Văn Thành tìm hiểu thông qua ai, tin tức có linh thông đến vậy không?
“Thiên à, có đôi lúc thật ra có rất nhiều chuyện không cần tuyệt đường đến vậy, ví dụ như chuyện của nhà họ Phan và nhà họ Lương ở thủ đô, tùy là thực lực kém xa nhà họ Hoàng chúng ta, nhưng cũng không thể xem thường được.”
Hoàng Văn Thành giọng điệu nghiêm túc nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên vừa nghe đã hiểu, xem ra cái mà ông già muốn nói anh đã hiểu rồi, là ý này đây.
Tuy là Hoàng Văn Thành không thẳng thắn nói rõ, nhưng những lời vừa rồi, đã nói bóng nói gió nhắc nhở Hoàng Thiên rồi.
Đừng cư xử quá tuyệt tình, nên chừa cho người khác đường lui, đối đãi với Phan Hạo và Lương Ngọc Lan hai người họ, không thể đuổi cùng giết tận.
Trong lúc cảm thán tin tức của Hoàng Văn Thành nhạy bén, Hoàng Thiên cũng cảm thấy trong lòng có chút không vui.
Đã xa nhà mười năm, Hoàng Thiên đương nhiên có quy tắc đối nhân xử thế của riêng mình.
Hoàng Văn Thành là suy nghĩ muốn duy trì mối quan hệ của nhiều nơi, nhưng Hoàng Thiên lại không muốn suy nghĩ như thế, vứt Phan Hạo và Lương Ngọc Lan hai người họ qua châu Phi để làm khổ sai, Hoàng Thiên đã nhân nhượng lắm rồi.
Nếu không thì, Hoàng Thiên đã diệt họ rồi!
“Không phải cha là đến để làm người thuyết phục chứ? Có phải là nhận sự ủy thác của nhà họ Phan và nhà họ Lương không?”
Hoàng Thiên cũng không muốn vòng vo với Hoàng Văn Thành, trực tiếp nói thẳng.
Hoàng Văn Thành rất ngạc nhiên, ông ta không ngờ là con trai của mình chỉ cần nói một chút đã thấu hiểu, lại còn thấu hiểu một cách triệt đểi “Ha ha ha! Không hổ danh là con trai của cha, quả nhiên thông minh lanh lợi.”
Hoàng Văn Thành ha ha cười lớn, dùng ánh mắt tán dương nhìn Hoàng Thiên, cảm giác như nhà họ Hoàng đã có người nối dõi rồi.
Hoàng Thiên cười khổ, cũng không nói gì nữa.
Nếu như con trai của ông già và Tiêu Đông Mai không bị chết yểu, ông già có dùng ánh mắt tán dương này nhìn anh không?
Chín mươi chín phần trăm là dùng cũng không thèm dùng!
Hoàng Văn Thành dường như cũng nhìn ra được tâm tư của Hoàng Thiên, ông ta thở nhẹ một hơi rồi đứng dậy, đi đến gần trước mặt của Hoàng Thiên, nhẹ nhàng võ lên vai của Hoàng Thiên.
“Thiên, cha biết trong lòng con có oán hận với cha, về điểm nàychba hiểu rõ, nhưng chúng ta nói đến cùng cũng là cha con,cha hy vọng con có thể mở ra nút thắt ở trong lòng, đừng có cứ sống mãi trong quá khứ như vậy nữa.”
Hoàng Văn Thành rất nghiêm túc nói chuyện với Hoàng Thiên.
Câu nói này đã chạm đến trái tim anh, anh nhìn Hoàng Văn Thành, phát hiện trong đôi mắt của ông ta, len lỏi đôi chút hối hận.
Thở dài một hơi, Hoàng Thiên cũng đứng dậy nói: “Chuyện đã qua đi, thì hãy cứ để nó đi đi”
“Thiên…”
Trong đôi mắt của Hoàng Văn Thành ẩn hiện nước mắt, ông ta đã rất nhiều năm rồi chưa từng như thế.
Lời không nói ra sẽ không thấu hiểu, lúc này nút thắt trong lòng Hoàng Thiên có lẽ đã thật sự được gỡ ra rồi.
Đúng lúc này, Hoàng Văn Thành nhận được một cuộc điện thoại.
“Được rồi, giờ tôi và Thiên sẽ qua đó.”
Hoàng Văn Thành nói với đầu dây bên kia điện thoại một câu xong rồi cúp máy.
“Thiên, ba dẫn con đi gặp một người.”
Hoàng Văn Thành cười nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên khẽ nhíu mày, anh mơ hồ nhận thức được, Hoàng Văn Thành muốn dẫn anh đi gặp người nào rồi.