Lúc này, trong khuôn viên nhà họ Khương đang trong tình trạng căng thẳng.
Đường Chủ Cổ và Hoàng Thiên đang ngồi đàm phán với nhau, nhưng không khí lại tràn đầy mùi thuốc nổ.
“Lập tức nhanh chóng giao cậu Vinh ra đây, tôi có thể giữ xác lại cho cậu.”
Đường Chủ Cổ sắc mặt âm trầm, trong tay cầm một thanh đao, bất kỳ lúc nào cũng có thể ra tay.
Hoàng Thiên cũng đã chuẩn bị xong, anh ta nhìn Tiêu Văn Hạ một cái, ra hiệu anh ta cũng chuẩn bị liệu mạng.
Tiêu Văn Hạ hiểu rõ ý của Hoàng Thiên, anh ta lấy ra một thanh đoản đao, bất kỳ lúc nào cũng có thể liều mạng! Thật ra đi vào hoàn cảnh bây giờ, nói gì cũng không thỏa đáng, có thể mở được đường máu thì coi như sống, nếu không chỉ có thể chết ở đây.
Đường Chủ Cổ đã muốn ra mệnh lệnh giết từ lâu, nhưng mà Khương Văn Vinh vẫn còn nằm trong tay của Hoàng Thiên, ông ta vẫn có chút dè chừng.
“Tôi hỏi lại cậu lần cuối, rốt cuộc có giao người hay không?”
Đường Chủ Cổ nổi giận nói, ánh mắt hung dữ nhìn Hoàng Thiên.
“Có giỏi thì ông cho người lên đây, tôi đảm bảo cậu chủ của các người là người người chết đầu tiên!”
Hoàng Thiên đột nhiên đưa chân đạp lên cổ của Khương Văn Vinh, cảnh cáo Đường Chủ Cố.
Lúc này Hoàng Thiên thật sự không còn cách nào khác nữa, vì muốn bảo tôn mạng sống cho mười mấy anh em trung thành của anh, Hoàng Thiên chỉ có thể lấy Khương Văn Vinh ra làm lá chắn.
Mẹ nó! Đường Chủ Cổ tức đến nghiến răng nghiến lợi, ông ta đang tiến thoái lưỡng nan thì bị hai chiếc Audi phóng qua, dừng ở cổng biệt thự.
Đi theo hai chiếc Audi phía sau, còn có thêm mười mấy chiếc nữa.
Một trong hai chiếc xe Audi mở cửa xe ra, Khương Lạp khó chịu từ trong xe bước xuống, bốn tên đàn ông đeo mặt quỷ cũng bước xuống.
Con một chiếc xe Audi khác, cũng đi ra mấy tên đeo mặt nạ quỷ, những người này, chính là những người cứu Khương Lạp ở trước của khách sạn Chiêm Tinh ở thành phố Bắc Ninh.
Mười mấy chiếc xe theo sau đó, mấy chục thành viên hội Chó Hoang hội bước xuống, dưới sự lãnh đạo của Khương Lạp, tất cả mấy chục thành viên hội Chó Hoang hội này đều tràn vào sân! Khuôn viên của nhà Khương Lạp cũng lớn lắm, lúc này có tổng cộng mấy trăm người, ngược lại cũng không quá chén chút.
Đường Chủ Cổ thấy Khương Lạp đã quay về, anh ta liên thở phào nhẹ nhõm.
Những chuyện tiếp theo sau đây, giao cho Khương Lạp xử lý là được rồi, còn về