Cửa sắt nặng nề được kéo ra, Hoàng Thiên nhìn vào bên trong, trong kho hàng thật sự là giương cung bạt kiếm, bày sẵn thế trận đợi quân địch đối với anh.
Chỉ thấy ở giữa chiếc giường bằng sắt, một người đàn ông cắt đầu húi cua khoảng hơn hai mươi tuổi nửa nằm ở phía trêи, vẻ mặt hung ác nhìn một nam một nữ trước mặt.
Một nam một nữ này đúng là Lâm Huỳnh Mai và bạn trai của cô ta Đỗ Hành.
Chẳng qua hai bọn họ đều quỳ trước giường, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Trêи mặt Lâm Huỳnh Mai là nước mắt chưa khô, đôi má sưng lên, còn hiện rõ mấy dấu tay. Rất rõ ràng là bị người ta tát.
Cổ tay trái của Đỗ Hành còn bó thạch cao quấn băng gạc, lần trước bị Trịnh Tiến đánh gấy tay còn chưa khôi phục.
“Huỳnh Mai.”
Lâm Ngọc An thấy một màn như vậy, sốt ruột tới mức xông tới.
“Cô gái xinh đẹp, tốt nhất là cô nên thành thật một chút. Nếu không thì cô sẽ chịu đau đấy.
Lúc này một người đàn ông đầu trọc xoay cánh tay của Lâm Ngọc An, cười âm trầm nói.
Hoàng Thiên xông về phía trước, vươn tay đẩy người đàn ông đầu trọc ra: “Đừng động vào cô ấy, nếu không thì anh sẽ hối hận.
Người đàn ông đầu trọc giận dữ, vừa định ra tay với Hoàng Thiên, thì người đàn ông đầu húi cua nửa nằm ở trêи giường lên tiếng: “Hoàng Huy, cậu tránh ra.”
“Vâng, anh Nghĩa.”
Hoàng Huy rất có quy củ đứng sang một bên.
Người đàn ông đầu húi cua đúng là con trai của Trịnh Tiến, Trịnh Minh Nghĩa.
Lúc này Trịnh Minh Nghĩa ngồi dậy, nhìn lướt qua Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An, cười mỉa nói: “Cậu là Hoàng Thiên đúng không?
Cậu đúng là trâu bò, dẫn theo người đánh gãy tay chân của cha tôi.”
Hoàng Thiên nhìn Trịnh Minh Nghĩa, nói: “Không sai, là tôi làm. Anh thả bọn họ ra đi, có chuyện gì thì cứ nhằm vào tôi đây này”
“Ha ha, tên nhóc này đúng là không biết sống chết, thực cho rằng mình là nhân vật lớn sao?”
“Ra vẻ là đàn ông ở đây à? Không nhìn xem trước mặt cậu ta là ai?”
“Họ Hoàng, cậu biết anh Nghĩa của chúng tôi lăn lộn với ai không? Mẹ nó, hôm nay cậu đừng nghĩ tới việc ra ngoài.”
Đám đàn em của Trịnh Minh Nghĩa hùng hùng hổ hổ, châm chọc Hoàng Thiên.
“Anh tên Trịnh Minh Nghĩa đúng không, tôi lại cảnh cáo anh một lần nữa, lập tức thả em vợ tôi, chuyện này không liên quan tới cô ấy.
Hoàng Thiên trầm giọng nói.
Nhưng Hoàng Thiên không ngờ anh mới nói những lời này xong, Lâm Huỳnh Mai liền đứng dậy, xông tới trước mặt anh.
“Bốp.
Lâm Huỳnh Mai giơ tay tát Hoàng Thiên một cái.
Đánh Hoàng Thiên mơ hồ, em vợ bị dọa hỏng đầu rồi sao?
“Huỳnh Mai em?”
“Em cái gì mà em? Đều tại anh làm hỏng việc nhiều hơn thành việc, anh tàn nhẫn như thế làm gì, bảo Tiêu Tấn đánh gãy tay chân của Trịnh Tiến.” Lâm Huỳnh Mai tức giận kêu lên với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không nói gì, nhìn Lâm Huỳnh Mai nói: “Huỳnh Mai, không phải là anh vì cứu em và chị gái em sao?”
“Anh cút đi, anh cứu tôi và chị gái tôi là được rồi, cần gì phải đánh gấy chân tay của Trịnh Tiến? Lần này thì hay rồi, anh xem tôi bị người ta tát đây này.”
Lâm Huỳnh Mai vừa mắng vừa khóc, chỉ gương mặt sưng đỏ của mình.
Hoàng Thiên không biết phải nói gì, cô ta là bà lớn, làm thế nào cũng là lỗi của anh ta cả.
Lúc này Đỗ Hành cũng dũng cảm hơn.
Anh ta không quỳ nữa, chạy tới trước mặt Hoàng Thiên, chỉ vào mũi Hoàng Thiên nói: “Mẹ kiếp, đều tại tên khốn nạn anh, nếu không vì anh, anh Nghĩa sẽ tức giận như thế sao? Anh xem tôi cũng bị tát đây này.”
Nói xong, Đỗ Hành chỉ mặt mình.
Hoàng Thiên vừa nhìn, Đỗ Hành quả thật rất thảm, trêи mặt là một mảng bầm tím, đôi mắt cũng xanh tím.
Lâm Ngọc An thật sự không nhìn nổi nữa, lớn tiếng nói với Lâm Huỳnh Mai và Đỗ Hành: “Hai người kỳ quá rồi đấy, anh rể em tới cứu hai người, hai người còn nói anh ấy như vậy?”
“Thôi đi chị, chị xem anh ta có ích lợi gì?
Anh ta là một tên phế vật, hơn nữa Tiêu Tấn mà anh ta quen có tác dụng gì chứ?”
Lâm Huỳnh Mai nói xong, sợ hãi nhìn Trịnh Minh Nghĩa một cái.
Trêи gương mặt Trịnh Minh Nghĩa xuất hiện vẻ đắc ý, lúc này anh ta nhìn Lâm Ngọc An nói: “Không sai cô gái xinh đẹp, Tiêu Tấn ở trong mắt anh Nghĩa này, chỉ là cặn bã.”
Nói xong, Trịnh Minh Nghĩa võ tay.
Rất nhanh, hai đàn em của Trịnh Minh Nghĩa đưa một người từ trong góc ra, người này bị đánh ở trạng thái gần chết, trêи áo sơ mi còn dính không ít máu.
Hoàng Thiên vừa nhìn, đúng là Tiêu Tấn.
Trong lòng anh khϊế͙p͙ sợ, Tiêu Tấn là mãnh tướng số một đàn em của Lã Việt, ở thành phố Bắc Ninh này, ai dám động vào một đầu ngón tay của Tiêu Tấn chứ?
Xem ra Trịnh Minh Nghĩa này không đơn giản.
Trịnh Minh Nghĩa thấy Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An đều giật mình không thôi, anh †a càng thêm đắc ý rồi.
“Thế nào? Hoàng Thiên, một lát nữa tôi sẽ lột da của cậu, cho cậu trơ mắt nhìn tôi làm vợ và em vợ cậu trước.”
Vẻ mặt Trịnh Minh Nghĩa ɖâʍ đãng, nhìn về phía Lâm Ngọc An và Lâm Huỳnh Mai: “Quả nhiên là một đôi cực phẩm, hôm nay thật có phúc.”
Nói xong, Trịnh Minh Nghĩa đi về phía Lâm Ngọc An.
Đúng lúc này, ở ngoài cửa có hai người xông vào.
“Huỳnh Mai, Huỳnh Mai con không sao chứ? Ôi trời, bọn họ đánh con sao?”
Trương Lan Phượng sốt ruột tới mức đầu đầy mồ hôi, xông lên ôm lấy Lâm Huỳnh Mai.
“Em Huỳnh Mai, em đừng sợ, anh đến rồi.
Trịnh Hiếu Phong đi theo sau Trương Lan Phượng cũng tới đây, an ủi Lâm Huỳnh Mai.
Nhìn thấy Trương Lan Phượng và Trịnh Hiếu Phong tới đây, Hoàng Thiên vô cùng bất ngờ.
Lâm Ngọc An cũng không ngờ tới, vội vàng đi tới nói: “Mẹ à, sao mẹ lại tới đây?”
Trương Lan Phượng đau lòng Lâm Huỳnh Mai, lúc này gấp tới mức giậm chân: “Mẹ có thể không tới được sao? Huỳnh Mai gọi điện thoại cho mẹ, mẹ mới biết là tên phế vật Hoàng Thiên gây ra họa lớn như thế”
Nói xong, Trương Lan Phượng trừng Hoàng Thiên một cái, sau đó vẻ mặt ôn hòa nói với Trịnh Hiếu Phong: “Cậu chủ Trịnh à, cậu và anh Nghĩa là anh em, cậu khuyên nhủ cậu ấy thả Huỳnh Mai được không?”
Trong lòng Trịnh Hiếu Phong cũng có ý này.
Hơn mười phút trước, Trương Lan Phượng gọi điện thoại cho anh ta cầu cứu, nói là Trịnh Minh Nghĩa bắt lấy Lâm Huỳnh Mai và Đỗ Hành, bảo anh ta đi cùng cứu người.
Anh ta và Trịnh Minh Nghĩa là anh em, việc này đối với anh ta mà nói rất dễ làm.
“Yên tâm đi dì, có cháu ở đây, chuyện gì cũng không xảy ra.”
Trịnh Hiếu Phong vỗ ngực đảm bảo, còn không quên nhìn chằm chằm mặt Lâm Ngọc An.
Lâm Ngọc An nhìn Trịnh Hiếu Phong, hiện giờ trong lòng cô tràn ngập cảm kϊƈɦ, cô nghĩ lúc này có Trịnh Hiếu Phong ở đây, Trịnh Minh Nghĩa sẽ phải nể mặt.
“Cậu chủ Trịnh, dì thật sự cảm ơn cháu.”
Trương Lan Phượng cảm kϊƈɦ nắm chặt lấy tay Trịnh Hiếu Phong.
“Minh Nghĩa, nể mặt em, thả Huỳnh Mai đi”
Trịnh Hiếu Phong rất nằm chắc nói với Trịnh Minh Nghĩa.
Nhưng không ngờ tới, Trịnh Minh Nghĩa chỉ cười mỉa vài tiếng.
Nhìn Trương Lan Phượng, Trịnh Minh Nghĩa nói: “Được đấy bà già, bà còn quen em trai Hiếu Phong à? Nhưng mà hôm nay ai tới cũng không làm gì được. Cha tôi bị Hoàng Thiên tìm người đánh tàn phế, mối thù này ông đây không báo không được. Nếu bà không muốn con gái bà bị hủy dung, thì lập tức cho tôi bảy tỷ, mặt khác cho hai con gái của bà đi theo tôi một tháng, việc này coi như xong.”
“Bà già, bà nghe thấy không?”
Hoàng Huy ở một bên phân nộ quát Trương Lan Phượng, sau đó rút một thanh mã tấu sắc bén chỗ thắt lưng ra, đặt trước mặt Lâm Huỳnh Mai.
Khiến Trương Lan Phượng sợ tới mức hồn vía lên mây, bà ta không ngờ tới cậu chủ Trịnh tới đây cũng vô dụng, xem ra hôm nay mọi việc quậy lớn rồi.
Nhìn thoáng qua Hoàng Thiên, Trương Lan Phượng tức tới mức sắc mặt xanh mét.
Đều tại tên sao chổi này làm hại, nếu không có anh, có thể gây ra họa lớn tới vậy sao?
“Bốp: Trương Lan Phượng đi tới trước mặt Hoàng Thiên, dùng hết sức lực tát mạnh Hoàng Thiên một cái.
“Mẹ nó đúng là tai họa của nhà chúng tôi.”
“Mẹ à, việc này có thể trách con được “Cứu bà nội cậu ấy. Cậu có bản lĩnh cứu sao? Lúc ấy cậu chủ Trịnh đã đi lên cứu, cậu còn gây thêm họa làm gì?”
Trương Lan Phượng càng mắng càng tức, chỉ vào mũi Hoàng Thiên, sau đó khiển trách: “Lần này thì hay rồi, đánh cha người ta tàn phế, tôi lấy đâu ra bảy tỷ đưa cho người ta?”
Hoàng Thiên cảm thấy rất buồn cười, anh giải thích: “Mẹ, Trịnh Hiếu Phong không phải đi cứu Ngọc An, anh ta và Trịnh Tiến đã hợp mưu với nhau.”
“Cậu còn dám hãm hại cậu chủ Trịnh sao? Nếu cậu không xằng bậy, cậu chủ Trịnh vẫn có thể cứu Ngọc An ra.”
“Tên khốn nạn này, nếu hôm nay Huỳnh Mai thiếu một cọng tóc, tôi sẽ không để yên cho cậu.”
Trương Lan Phượng mắng tới mức nước miếng bay loạn, ước gì có thể xé Hoàng Thiên ra.
“Mẹ hạ hỏa đi, bây giờ không phải lúc cãi Lâm Ngọc An vội vàng khuyên.
Hoàng Thiên đứng ở đằng kia không nói câu nào, anh biết cho dù bây giờ toàn thân đều là miệng, cũng không thể nói rõ với Trương Lan Phượng.
Trịnh Minh Nghĩa cười đắc ý, vui vẻ xem náo nhiệt.
Lúc này nói với Trịnh Hiếu Phong: “Hiếu Phong à, cậu đừng quản việc này nữa, tránh làm hỏng tình cảm giữa hai anh em ta.”
Trong lòng Trịnh Hiếu Phong vui muốn chết, lúc này vẻ mặt không biết sợ, nói với Trịnh Minh Nghĩa: “Anh Minh Nghĩa, hôm nay có em ở đây, sẽ không để anh động vào Huỳnh Mai đâu. Anh muốn bảy tỷ, được thôi, em cho anh.”
Trương Lan Phượng nghe Trịnh Hiếu Phong nói sẽ đưa bảy tỷ xử lý chuyện này, bà ta cảm kϊƈɦ tới mức sắp quỳ xuống với Trịnh Hiếu Phong rồi.
“Ồ, nếu cậu đã nói như thế, vậy thì tôi phải nể mặt cậu rồi. Như vậy đi, họ Hoàng ở lại, những người khác có thể cút ra ngoài.”
Trịnh Minh Nghĩa vẫy tay, ý bảo thả người.
Trương Lan Phượng nghe thấy vậy thì mừng rỡ, vội vàng kéo Lâm Ngọc An và Lâm Huỳnh Mai, dẫn theo Đỗ Hành ra khỏi kho hàng.
“Mẹ, Hoàng Thiên còn ở bên trong đấy.”
Lâm Ngọc An rất lo lắng, lớn tiếng nói với Trương Lan Phượng.
Trương Lan Phượng bĩu môi, hừ lạnh nói: “Hừ, cái tên phế vật kia bị đánh chết mới tốt, quan tâm cậu ta làm gì? Chúng ta về nhà trước.”
Cửa kho hàng đóng lại, trong lòng Trịnh Hiếu Phong hưng phấn tới mức phát cuồng rồi.
Anh ta nhìn Hoàng Thiên cười gằn nói: “Họ Hoàng, món nợ giữa hai chúng ta, nên thanh toán cẩn thận rồi?”