“Thằng khốn nạn, mày có còn là người nữa hay không?”
Trương Công Điền tức giận, lớn tiếng chất vấn Trương Vĩ.
Trương Vĩ không đứng dậy nổi, cả người ủ rũ quỳ trêи mặt đất.
Vừa rồi cậu ta dám kiêu ngạo như vậy hoàn toàn là do ÿ vào Lửa Hồng.
Bây giờ đến Trịnh Minh Hằng cũng đã bỏ trốn, hầu hết các thành viên của Lửa Hồng cũng đã tìm đường chạy tán loạn, cậu ta đã không còn sự dựa dẫm nào cả.
“Ông ơi, cháu biết cháu sai rồi...”
Trương Vĩ thảm hại nói trong lo sợ, trong mắt Trương Công Điền lại hiện lên vài phần thương xót.
Làm sao ông nội lại có thể không thương cháu trai mình cơ chứ? Mặc dù Trương Công Điên tức giận đến mức gân như thở không ra hơi, nhưng thấy Trương Vĩ nói vậy, ông cụ lại không đành lòng đánh hắn nữa.
“Trương Vĩ, cậu lại đây.”
Hoàng Thiên vẫy tay với Trương Vĩ, ý bảo cậu ta đi đến.
Trong lòng Trương Vĩ chợt hốt hoảng, cậu ta biết Trương Công Điền rất yêu thương cậu ta, ông cụ sẽ không nỡ đánh mạnh.
Nhưng Hoàng Thiên thì khác, lần bị Hoàng Thiên đánh trước đây đã trở thành bóng ma tâm lý ám ảnh cậu ta.
“Anh rể, anh...
Anh muốn làm cái gì?”
Trương Vĩ đứng im không dám nhúc nhích, kinh hãi nhìn Hoàng Thiên, lắp bắp hỏi.
“Tôi bảo cậu qua đây!”
Hoàng Thiên trợn mắt, lớn tiếng quát lại.
Trương Vĩ sợ đến phát run, nhìn thấy bộ dạng của Hoàng Thiên như sắp ăn thịt người, cậu ta không dám không bước qua.
Trương Vĩ nhắm mắt, lấy hết can đảm bước lại gần Hoàng Thiên.
“Anh rể, tất cả là lỗi của tôi, tôi biết sai rôi.
Anh đừng giận tôi nữa, được không?”
Thằng nhóc Trương Vĩ này cũng biết cách nịnh bợ người khác đấy, lúc này lại còn giả bộ kinh sợ, bày ra dáng vẻ đáng thương.
Nhưng nhìn vào tròng mắt đảo liên hồi của cậu ta, Hoàng Thiên có thể nhìn ra rằng thằng nhóc này không thành thật.