Hai người đi cùng Thiệu Lâm Phong gồm một nam và một nữ, đều hơn hai mươi tuổi, cách ăn mặc và phụ kiện trêи người cũng khá hợp xu hướng thời trang hiện nay, xem ra chính là con cháu của gia đình giàu có nào đó.
Chàng trai kia tên là Lưu Bảo Lâm, còn cô gái tên là Thẩm Mai Ngọc.
Hai người bọn họ đều là bạn cùng một giuộc với Thiệu Lâm Phong.
Lúc này nghe Thiệu Lâm Phong nói như vậy, hai người bọn họ đã hiểu ra ý định của Thiệu Lâm Phong ngay tức khắc, con trai cả của nhà họ Thiệu đang muốn tán cô vợ của Hoàng Thiên đây mà.
Thiệu Lâm Phong thích nhất là làm những chuyện như thế, nhìn thấy gái đẹp có chồng hay có bạn trai thì anh ta lại thích chĩa mũi xía vào, rất hưởng thụ loại cảm giác kϊƈɦ thích thế này.
“Đúng thế Thụy Vân, chị Ngọc An đến thành phố lớn, hẳn là chúng ta nên tận tình thiết đãi chị ấy cho ra dáng chủ nhà, đưa chị ấy ra ngoài vui chơi giải trí một chút.”
Thẩm Mai Ngọc vừa cười hì hì vừa nói với Liễu Thụy Vân.
“Đúng thế, dù sao chúng ta cũng chẳng có việc gì bận rộn, vừa hay tối nay lên kèo luôn, không say không về nhé.”
Lưu Bảo Lâm cũng hào hứng góp lời, nhìn Liễu Thụy Vân rồi nói.
Liêu Thụy Vân lại càng thích tham gia chuyện vui, hơn nữa cô ta cũng nhận ra rồi, Thiệu Lâm Phong có ý với Lâm Ngọc An đây mà.
Đối với cuộc hôn nhân của Lâm Ngọc An và Hoàng Thiên, Liễu Thụy Vân cũng cảm thấy rất không đáng giá thay cho Lâm Ngọc Án, cô ta cũng rất vui lòng và mong chờ chứng kiến Thiệu Lâm Phong câu trộm vợ người ta thành công.
Nếu Lâm Ngọc An và Thiệu Lâm Phong thật sự có thể đến bên nhau, thì đó là một chuyện tốt đáng ăn mừng chứ còn gì nữa! Liễu Thụy Vân nghĩ tới viễn cảnh này lại thấy vui mừng khấp khởi, cô ta cười nói: “Vậy được rồi vậy được rồi, tôi cũng đi cùng mọi người được chứ?”
“Được luôn!”