"Không hay rồi không hay rồi, mấy người Tần Hổ như này là quay lại đánh sao? Xong rồi, xong thật rồi..."
Ngải Quốc Trí nghe thấy tiếng ôn ào bên ngoài sân, hoảng hốt cảm thấy không ổn.
Chiếc túi ở trong tay ông ta cũng rơi xuống đất.
"Đêu trách ông, những thứ rách nát kia cứ vứt đi là được rồi.
Ông lại nhất quyết muốn thu gom những thứ này làm gì cơ chứ!" Vợ của Ngải Quốc Trí cũng lo lắng, không ngừng phàn nàn Ngải Quốc Trí.
"Bây giờ nói những lời này có tác dụng gì chứ? Lần này Tần Hổ quay về, chắc chắn là đem theo không ít người, lúc này còn có thể làm gì chứ!”
Ngải Quốc Trí gấp gáp đến giậm chân, gương mặt của ông cũng tái nhợt.
Vợ của Ngải Quốc Trí kéo Ngải Ngọc Nguyệt tới, bảo Tường Vi đưa Ngải Ngọc Nguyệt mau chóng chạy đi.
Tường Vi lại không hề di chuyển, nếu như cô ta một mình ở lại đây, có lẽ sẽ còn lo lắng người ít không địch được đám đông.
Nhưng có Hoàng Thiên ở bên cạnh, trong lòng cô ta vẫn rất có sức mạnh.
"Mẹ không cần lo lắng, có cậu chủ Thiên ở đây, không xảy ra chuyện gì đâu."
Tường Vi nói với mẹ.
Ngải Quốc Trí vừa nghe lời này lập tức lo lắng đến đổ mồ hôi lạnh.