Đã bị sa thải? Hoàng Thiên nghe tin này thì rất sốc, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Công ty Viễn Đạt đã được mua lại bởi Tập đoàn Quốc tế Toàn Oầu, Hoàng Thiên là người kiểm soát thực tế của Tập đoàn Quốc tế Toàn Cầu, cũng có thể nói rằng công ty nhỏ như công ty công ty Viễn Đạt cũng thuộc về Hoàng Thiên.
Ai dám sa thải vợ anh? Sợ sống lâu quá hay gì?
Nhìn thấy vợ bất bình và buồn bã vào lúc này, Hoàng Thiên thật sự rất thương.
Anh không ngờ rằng Lâm Ngọc An thực sự sẽ sà vào vòng tay anh để tìm sự an ủi, điều này thực sự khó tưởng tượng.
Nhẹ nhàng vuốt tóc vợ, Hoàng Thiên nhẹ giọng hỏi: “Ai đã sa thải em?”
Lâm Ngọc An nghe thấy thế thì càng buồn hơn.
“Nếu là người khác thì cũng thôi, chính là Trương Vĩ em họ của em, anh nói em có ấm ức không?”
Lâm Ngọc An ngước khuôn mặt xinh đẹp lên và phàn nàn với Hoàng Thiên.
Là Trương Vĩ?
Hoàng Thiên còn ngạc nhiên hơn khi nghe nói Trương Vĩ là con của Trương Định, mà Trương Định là cậu của Lâm Ngọc An.
Lần trước khi anh ở nhà của Lâm Ngọc An, vì nể mặt ông nội Trương Công Điền, Hoàng Thiên đã nhờ Lương Mạnh Bắc nhận Trương Vĩ vừa tốt nghiệp vào Tập đoàn Quốc tế Toàn Cầu, và Lương Mạnh Bắc trực tiếp đưa Trương Vĩ làm tổng giám đố!
c Đây là vị trí mà nhiều người có năng lực khó có thể vươn tới trong nhiều năm như vậy, Trương Vĩ cực kỳ biết ơn.
Không ngờ chỉ vài ngày sau khi Trương Vĩ nhận chức lại lật mặt ra tay với Lâm Ngọc An, chẳng phải đây quá là ăn cháo đá bát sao?
Hoàng Thiên càng tức giận khi nghĩ đến điều đó, lúc này hỏi Lâm Ngọc An: “Ngọc An, không phải Trương Vĩ ở Tập đoàn Quốc tế Toàn Cầu sao? Làm thế nào cậu ta có thể đến công ty Viễn Đạt để sa thải em được?”
Lâm Ngọc An thoát ra khỏi vòng tay của Hoàng Thiên, nhẹ nhàng thở dài và nói: “Trương Vĩ đã đến công ty Viễn Đạt sáng nay.
Cậu ta nói rằng cậu ta bây giờ kiêm chức giám đốc điều hành của công ty Viễn Đạt và xóa bỏ chức vụ tổng giám đốc của em giáng chức xuống giám đốc.”
“Em mới nhận chức chưa đầy một tiếng đã bị cách chức. Nhiều người trong công ty đang cười nhạo em.”
Nói đến đây, Lâm Ngọc An thực sự không thoải mái, nhưng cô luôn là một người phụ nữ mạnh mẽ, sự việc lần này đối với cô là một sự sỉ nhục.
Hoàng Thiên nghe vậy, lửa giận trong lòng anh nổi lên.
Xem ra mình thật sự sai rồi, không nên tiến cử Trương Vĩ, lúc này thằng nhóc này vừa mới có chút địa vị đã đắc ý, không thèm nhận người thân.
“Cậu ta giáng chức của em thì ai sẽ thế chỗ? Chẳng lẽ lại đưa bạn gái vào à?”
Hoàng Thiên hỏi Lâm Ngọc An.
Lâm Ngọc An lắc đầu nói: “Không phải.
Anh không ngờ được người mà Trương Vĩ cho làm tổng giám đốc là ai đâu.”
“Ai vậy?” Hoàng Thiên có chút khó hiểu.
“Là Trần Giang.”
Lâm Ngọc An cắn môi, những người thân này đều đến bắt nạt cô, cô cảm thấy ớn lạnh.
“Phụt..”
Uống một nửa ngụm nước, Hoàng Thiên phun ra ngoài.
“Ngọc An, anh thực sự phục mấy người họ hàng này của em rồi đấy. Thằng nhóc Trương Vĩ này cùng là em họ mà nó lại về phe Trần Giang mà chống đối với em.” Hoàng Thiên cảm thấy cạn lời.
Lâm Ngọc An bất lực thở dài, trong lòng cô cảm thấy thực sự khó xử và khó chịu khi người thân của cô làm chuyện này.
“Chuyện này đừng nói nữa, về nhà thôi.”
Lâm Ngọc An nhẹ giọng nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không nói gì, anh phóng xe về nhà.
Mặc dù không nói, nhưng Hoàng Thiên lại muốn hành động, bắt nạt người khác thì anh không quan tâm, bắt nạt vợ anh thì tuyệt đối không chịu nổi.
Sau khi về đến nhà, Lâm Ngọc An lập tức vào thẳng phòng, cô muốn điều chỉnh tâm trạng của mình.
Lâm Huỳnh Mai đến bệnh viện thăm bạn trai Đỗ Hành, chỉ có Trương Lan Phượng ở nhà.
Nhìn thấy con gái đã trở lại, Trương Lan Phượng đang định nói, nhưng thoạt nhìn vẻ mặt đau khổ của con gái, rõ ràng là tâm tình không tốt.
“Ngọc An, chuyện gì đã xảy ra?”
Trương Lan Phượng đứng dậy và nghỉ ngờ hỏi Lâm Ngọc An, thấy rằng Lâm Ngọc An vấn chưa nói chuyện, bà ta lập tức đưa mắt nhìn về phía Hoàng Thiên.
“Cậu ở đâu thì rắc rối theo đến đấy. Tại sao lại chọc tức con gái tôi? Cậu không biết làm gì khác ngoài chọc giận vợ mình à?”
Trương Lan Phượng liên tiếp chỉ trích Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên từ lâu đã quen với nhịp điệu ầm này rồi.
Nếu ngày nào yên bình, thì ngày đó mặt trời mọc đằng tây.
“Mẹ, không phải do con.”
Hoàng Thiên giải thích.
Nhìn thấy Hoàng Thiên lại bị mắng, Lâm Ngọc An vội vàng đi tới giải vây: “Mẹ, không phải là do Hoàng Thiên, mẹ đừng mắng anh ấy”
Trương Lan Phượng nhìn thấy Lâm Ngọc An bây giờ thực sự đang bảo vệ Hoàng Thiên, trong lòng bà ta càng tức giận.
Theo ý bà, sau này con gái bà nhất định sẽ ở bên cậu chủ Hoàng, dù cậu chủ Hoàng đối với con gái bà ta như vậy.
Nhưng bây giờ, con gái bà ta lại bảo vệ Hoàng Thiên, chẳng lẽ quan hệ của con bé với Hoàng Thiên đang nóng lên?
Đây là điều mà Trương Lan Phượng không thể chấp nhận được, bà ta không thể chờ đợi Lâm Ngọc An rời khỏi Hoàng Thiên ngay lập tức, để cô kết hôn với một gia đình giàu có như nhà họ Hoàng ở Hà Nội.
“Hừm, cho dù không liên quan gì đến cậu, cậu cũng không thể trốn trách! Ngay cả vợ mình cũng không làm vui vẻ được, đây là cậu bất tài.”
Trương Lan Phượng ậm ừ.
Hoàng Thiên cạn lời, nếu một người coi thường người khác thì làm cái gì cũng không đúng.
Trương Lan Phượng ngừng chú ý đến Hoàng Thiên, và bắt đầu chuyển sang Lâm Ngọc An, hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Lâm Ngọc An bị bà ta hỏi nhiều quá chỉ đành nói với bà ta về việc bị sa thải.
Trương Lan Phượng nghe xong thì vô cùng tức giận!
“Thằng nhóc Trương Vĩ đúng là không biết xấu hổ, nó muốn làm gì? Chỉ sau vài ngày làm tổng giám đốc, nó đã quên mất họ của mình rồi sao?”
Trương Lan Phượng tức giận nhảy dựng lên, tiếp tục chửi bới: “Còn có Trần Giang, cô ta còn tới tranh giành địa vị với con gái của tôi! Không được, chuyện này tôi phải đến gặp bọn họ, không thể cứ để yên!”
Lâm Ngọc An lắc đầu và nói: “Mẹ, tìm họ có ích lợi gì? Từ khi cha qua đời, những người thân trong gia đình chúng ta đã xa lánh chúng ta. Trương Vĩ và Trần Giang thân thiết, và con bị họ cô lập…”
“Quan hệ thân thiết thì có thể làm gì thì làm sao? Không được, không được, chuyện này không xong đâu!”
Trương Lan Phượng tức giận, mang theo Lâm Ngọc An và bước ra ngoài.
Nhìn thấy Hoàng Thiên đứng ở nơi đó, Trương Lan Phượng rất tức giận: “Mau lái chúng ta đi! Thật sự là xui xẻo khi có người con rể như cậu!”
Hoàng Thiên bị quát đến mức không nói được gì, chỉ đành nghe theo bà ta.
Dưới sự chỉ dẫn của Trương Lan Phượng, một gia đình ba người lái xe đến nhà Trương Định.
Gia đình Trương Định cũng sống ở thành phố Bắc Ninh, một ngôi nhà rộng hơn một trăm mét vuông, mấy năm nay gia đình ông ta sống khá hơn gia đình Lâm Ngọc An rất nhiều.
Sau khi gõ cửa và bước vào, Hoàng Thiên nhìn thấy gia đình của Trần Giang ở đó.
Gia đình của Trần Giang và gia đình của Trương Định đang ăn tối cùng nhau.
Nhìn thấy Trương Lan Phượng đến cùng với Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An, tất cả mọi người trong phòng này đều sững sờ.
“Chị hai, sao chị lại ở đây? Haha, mau vào đi.”
Trương Định tươi cười chào Trương Lan Phượng.
Lúc này, Trương Định rất tự hào, con trai của ông ta đã gia nhập Tập đoàn Quốc tế Toàn Cầu và trở thành tổng giám đốc, ngày nay ông còn giữ chức vụ giám đốc điều hành của công ty Viễn Đạt.
“Lan Phượng, Ngọc An, ngồi ăn cùng nhau đi, hehe.”
Trương Lan Hương đứng dậy và chào Trương Lan Phượng và Lâm Ngọc An mà không thèm nhìn Hoàng Thiên.
Những người khác cũng giả vờ nhiệt tình, nhưng không ai để ý đến ngày Hoàng Thiên.
Trương Vĩ lúc này lại càng đắc ý, vừa rồi đang cùng Trần Đinh nói cười, sau khi đám người Hoàng Thiên đi vào, Trương Vĩ vẫn luôn không đứng dậy, vô cùng kiêu ngạo.
Hoàng Thiên nhìn Trương Vĩ cái này, không khỏi nhíu mày.
Đối với người em vợ đã lên đại học này, trước đó Hoàng Thiên rất ít tiếp xúc với cậu ta, căn bản là không hiểu.
Nhưng Trương Định, cha của Trương Vĩ, Hoàng Thiên biết rằng người này là kẻ gió chiều nào theo chiều ấy, kẻ nào có năng lực sẽ ninh nọt người đó, khi đã nắm quyền thì sẽ vung tay luôn.
Có vẻ như yếu tố di truyền thực sự đáng kinh ngạ!
c Hoàng Thiên nghĩ đến chính mình, nhìn Trương Vĩ đắc ý, anh không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Ông đây có thể đưa cậu lên trêи, và có thể đạp cậu xuống!
“Ngọc An, nhanh lên ngồi đây! Ngày mai chúng ta có thể cùng nhau đi làm, chị chị cần nghĩ đến là vui rồi, đi nào!”
Trần Giang nở nụ cười xinh đẹp, và Lâm Ngọc An nghe thấy lời nói đó thì kϊƈɦ động.
Lâm Ngọc An hiểu rằng Trần Giang đang khoe khoang với cô.
Người chị họ này từ nhỏ chưa từng ưa cô, luôn tìm mọi cách để dìm hàng cô.
“Đúng vậy, bây giờ chị làm tổng giám đốc rồi, tất nhiên là chị rất vui.”
Lâm Ngọc An nói.
Trần Giang vừa nghe xong liền mỉm cười, tiến đến bên cạnh Lâm Ngọc An, vui vẻ nói: “Em Ngọc An, tại sao chị lại nghe lời em lại thấy có chút ghen ty vậy? Em vẫn nên làm tốt chức giám đốc của mình đi. Còn về chức tổng giám đốc, với năng lực của em thì làm không nổi đâu.”
“Đúng vậy, Ngọc An, Trần Giang làm sẽ tốt hơn. Sau này, nếu cháu làm việc dưới †rướng con bé, con bé cũng sẽ chăm sóc cháu. Cháu còn bất mãn gì nữa?”
Trương Lan Hương cũng đến để nói giúp cho con gái, hỏi ngược lại Lâm Ngọc An một cách vô liêm sỉ.