Thấy Posen còn dám vô sỉ như vậy, Hoàng Thiên thật sự hoàn toàn nổi giận.
Cũng lúc này rồi, Posen còn nhớ đến làm giàu, chuyện này cần trình độ mặt dày tới đâu? “Cần tiên không cần mạng, ha ha, vậy thì tốt, tôi thành toàn cho anh”
Hoàng Thiên lạnh lùng cười một tiếng, vươn tay ra ngay lập tức đã bóp cổ Posen.
Posen lập tức không thở ra hơi, mặt nghẹn đến đỏ bừng, chân cũng rời mặt đất, bị Hoàng Thiên mạnh mẽ túm lên.
Thấy cảnh này, Thẩm Mộc Sơn gấp đến nỗi rơi mồ hôi như mưa, môi hở răng lạnh, bây giờ Posen khá giống đồng minh của anh ta, một khi Posen bị hổ, kết cục của anh ta có thể nghĩ được.
“Anh Thiên, anh Thiên, xin bớt giận, anh thật sự hiểu lầm rồi.
Xin anh thả ngài Posen ra trước đi.”
Thẩm Mộc Sơn chạy tới ôm cánh tay Hoàng Thiên, còn muốn câu xin cho Posen.
Hoàng Thiên thật sự bội phục, trái tim Thẩm Mộc Sơn này lớn đến đâu, thế mà còn cầu xin cho Posen? Mẹ nó tự thân anh ta cũng khó bảo đảm.
“Cậu là cái thá gì mà dám câu xin hả?”
Lã Việt tức giận, đi tới học dáng vẻ của Hoàng Thiên, cũng bóp cổ Thẩm Mộc Sơn nhấc lên.
Trong nháy mắt, Posen và Thẩm Mộc Sơn giống như hai con quỷ thắt cổ, bị bóp cổ nhấc lên, đừng nhắc có bao nhiêu buồn cười.
Tất cả mọi người không ai lên tiếng, lặng lẽ nhìn tất cả chuyện này.
Bao gồm cả Lã Việt và Tiêu Văn Hạ, tất cả mọi người đều hiểu cậu Thiên bọn họ hôm nay thật sự muốn ra tay giết người.
Bởi vì trêи người Hoàng Thiên hiện lên sát khí quá nông, khiến người ta không rét mà run.
Bọn họ đoán đúng, Hoàng Thiên thật sự muốn ra tay giết người.
“Cậu Thiên, kết thúc bọn họ ở đây sao?”
Lã Việt quay đầu hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nhìn dáng vẻ muốn chết này của Posen và Thẩm Mộc Sơn, lúc này anh bình tĩnh lại.