Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, nhìn viện trưởng Phan Chí Trung với vẻ khó tin.
Thật khó tưởng tượng rằng một vị chủ nhiệm lớn như vậy lại khen ngợi Hoàng Thiên nhiều như vậy.
Trương Lan Phượng ngơ ngác nhìn Phan Chí Trung, rồi nhìn Hoàng Thiên, bà ta thực sự nghỉ ngờ không biết mình có nhìn nhầm không.
Lâm Ngọc An cũng không hiểu gì cả, mặc dù cô cũng biết Hoàng Thiên gần đây hình như thực sự thay đổi, không ngờ Hoàng Thiên lại có thể diện lớn như vậy, ngay cả viện trưởng Phan cũng chủ động tới chào hỏi như vậy, có vẻ rất kính nể.
“Xin chào, viện trưởng Phan.”
Hoàng Thiên cười với Phan Chí Trung, chào hỏi.
Phan Chí Trung cảm thấy được nịnh nọt, nhanh chóng gật đầu cười: “Chào anh Hoàng, sao anh lại tới đây? Anh tới thăm chủ tịch Lương à?”
Tất cả mọi người càng kinh ngạc tới mức rớt hàm hơn nữa, Phan Chí Trung đã lớn đến mức thực sự gọi Hoàng Thiên bằng cái tên kính trọng là “anh”. Có chuyện gì vậy?
Vừa này vẫn đang giễu cợt Hoàng Thiên, đều ngậm miệng lại.
Nếu không phải nhờ có da mặt dày, chắc chắn họ sẽ đỏ mặt.
“Ông nội tôi nhập viện vì tắc nghến mạch máu não, tôi muốn nhờ giáo sư Tôn Cảnh Vinh đến xem trực tiếp, nhưng có vẻ khó gặp giáo sư Tôn.”
Hoàng Thiên không vòng vo cùng Phan Chí Trung, mà là trực tiếp giải thích ý đồ của anh.
Dù gì Trương Công Điền vẫn đang gặp nguy hiểm, mổ càng sớm càng tốt.
“Ồ ồ! Thì ra là vậy, anh Hoàng, tôi sẽ gọi cho giáo sư Tôn Cảnh Vinh ngay, ông ấy không dậy nổi thì tôi cũng bắt ông ấy phải dậy!”
Phan Chí Trung nói một cách chắc chắn, ông lấy điện thoại di động ra và đi sang bên kia để gọi điện.
Không phải chứ?”
Trần Giang mở to mắt nhìn thẳng vào Hoàng Thiên.
Cô ta nghĩ muốn vỡ đầu cũng không hiểu ra tại sao Hoàng Thiên lại có thể có năng lực lớn như vậy, chỉ là một câu nói thản nhiên, Phan Chí Trung đã làm như đã nhận mệnh lệnh của vua.
“Lan Hương, không ngờ tên phế vật…Hoàng Thiên này lại có năng lực lớn như vậy… Trần Giang Hùng thì thầm với Trương Lan Hương.
Trương Lan Phượng cũng im lặng, cho dù bà ta có thành kiến với Hoàng Thiên như thế nào, hiện tại Hoàng Thiên quả thực rất ấn tượng.
Trương Vĩ không nói lời nào nữa, tuy rằng trong lòng vẫn không phục, nhưng cậu ta hiện tại không có gì để nói.
Trịnh Hiếu Phong tức giận đến mức suýt nữa thì nhảy dựng lên, cầu xin Phan Chí Trung một hồi cũng không cho anh ta chút mặt mũi nào!
Nhưng Hoàng Thiên chỉ nói một câu, và Phan Chí Trung ngay lập tức gọi điện để giúp tìm giáo sư Tôn. Điều này đã tát vào mặt Trịnh Hiếu Phong.
Trịnh Hiếu Phong đỏ mặt tía tai muốn nói chuyện với Phan Chí Trung, nhưng anh ta không có đủ can đảm.
Trong vòng hai phút, Phan Chí Trung vui vẻ trở lại.
“Anh Hoàng, giáo sư Tôn Cảnh Vinh quả thực sức khỏe không tốt, nhưng ông ấy vẫn nể mặt tôi, nghiến răng nhất định thực hiện ca phẫu thuật cho ông nội của anh.”
Phan Chí Trung đến nói với Hoàng Thiên.
“Thật tuyệt, thật tuyệt!”
Trương Lan Phượng hưng phấn tán thưởng, giáo sư Tôn đích thân cầm dao, nhất định có thể khỏi bệnh.
Trương Lan Hương và Trương Định cũng rất phấn khích, nhưng họ không thể hiện ra, và họ xấu hổ khi vừa chế nhạo Hoàng Thiên.
“Cảm ơn, viện trưởng Phan.”
Hoàng Thiên lễ phép nói với Phan Chí Trung.
Phan Chí Trung rất vui, ông đoán rằng xuất thân của Hoàng Thiên rất không đơn giản, được kết giao với một người như vậy là một vinh dự.
“Anh Hoàng không cần khách sáo. Giáo sư Tôn sẽ đến đây ngay. Tôi sẽ sắp xếp phòng mổ cho ông của anh ngay bây giờ.”
Phan Chí Trung mỉm cười.
Nhìn thấy Hoàng Thiên oai vệ trước mặt mọi người như vậy, Trương Vĩ cảm thấy khó chịu.
Không khỏi ậm ừ: “Hừm, chỉ là gặp may mà thôi, cứ như là chuyện gì lớn lao không bằng.”
Khi Trương Vĩ nói câu này, Trần Giang cũng rất kϊƈɦ động, nhếch mép nhếch mép nói: “Em Vĩ, em nói quá đúng. Mấy năm nay cậu ta vẫn làm mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy, thế mà lúc nào cũng kiêu ngạo!”
Hoàng Thiên nghe thấy thì cau mày, Trần Giang và Trương Vĩ nãy giờ vẫn chế giễu anh, vừa rồi mặc kệ bọn họ, nhưng lại càng ngày càng quá đáng!
“Ở trong mắt mấy người, bệnh tình của ông nội chỉ là chuyện tâm thường thôi sao?”
Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn Trần Giang và Trương Vĩ, chất vấn họ.
“Đừng nói láo, chúng tôi không.” Trương Vĩ nhanh chóng giải thích.
“Đúng vậy, tôi nói bệnh của ông nội là chuyện nhỏ khi nào? Rác rưởi đúng là rác rưởi, còn có khả năng vu khống người khác.”
Trần Giang trợn mắt với Hoàng Thiên và nói với một giọng điệu kỳ lạ.
Trương Lan Hương cũng nghiêng người nhìn về phía Hoàng Thiên: “Được rồi, được rồi, cậu đừng có được chút công lao mà đã lên mặt, nói chuyện với chị Giang của cậu kiểu đó?”
Trần Giang Hùng ở một bên cũng ậm ừ, ông ta cũng đồng tình với lời nói của Trương Lan Phượng, nghĩ rằng phế vật còn muốn làm loạn? Dám nói chuyện với con gái tôi bằng giọng điệu này!
Hoàng Thiên không hề nể mặt những người này, mấy người này đâu thể gọi là người thân đượ!
c “Ừm, tôi là rác rưởi, tôi là rác rưởi, ai trong các người giỏi thì lên đi, tôi đi trước.”
Hoàng Thiên nói xong câu này, anh quay người và rời đi.
Trương Lan Hương và Trần Giang sửng sốt trong giây lát, không ngờ Hoàng Thiên lại phản ứng nhiều như vậy, không phải lúc trước dạy dỗ anh, anh đều không phản ứng lại sao?
Nếu Hoàng Thiên thực sự không quan tâm chuyện này nữa, viện trưởng Phan có thể giúp nữa không?
Những người này có chút hoảng sợ.
Đúng như dự đoán, sắc mặt của viện trưởng Phan liền chìm xuống.
Chính vì nể mặt của Hoàng Thiên mà Viện trưởng Phan mới miễn cưỡng để giáo sư Tôn Cảnh Vinh ra phẫu thuật, bởi vì Tôn Cảnh Vinh hiện đang đi lại khó khăn, phẫu thuật xong có ảnh hưởng sức khỏe hay không cũng khó nói.
Bây giờ Hoàng Thiên không thèm đếm xỉa đến chuyện đó, đương nhiên Phan Chí Trung không đành lòng để giáo sư Tôn Cảnh Vinh mạo hiểm lớn như vậy.
“Vì anh Hoàng không quan tâm đến chuyện này, nên tôi nói với giáo sư Tôn không cần đến nữa.”
Phan Chí Trung nói, ông phải gọi cho giáo sư Tôn.
Trong một câu nói, tất cả mọi người đều sợ đến toát mồ hôi.
“Không, không, không, viện trưởng Phan, đừng gọi, Hoàng Thiên là cháu rể của bệnh nhân, không thể không quan tâm được.”
Trương Lan Phượng đổ mồ hôi vì lo lắng, và vội vã đến thuyết phục Viện trưởng Phan.
Trương Lan Hương cũng chết lặng, và đến với Trần Giang Hùng để cầu xin Viện trưởng Phan đừng thực hiện cuộc gọi này.
Trần Giang và Trương Vĩ không còn kiêu ngạo, và họ không dám đùa với tính mạng của Trương Công Điền.
“Đúng vậy, viện trưởng Phan, Hoàng Thiên rất để ý đến chuyện này, ông không được gọi.”
Trần Giang lo lắng nói.
Mọi người đến và nói những điều tốt đẹp, nhưng Phan Chí Trung thì thờ ơ và không hề cử động.
Trương Lan Phượng rốt cuộc không kìm được lửa giận, quát lên với Trương Lan Phượng: “Các người đều đáng trách! Cái miệng không kiểm soát, không phải đang đùa với tính mạng của cha sao?”
Trương Lan Hương và Trương Định thành thật, Trần Giang và Trương Vĩ không dám nói thêm lời nào nữa.
Nhìn thấy Hoàng Thiên sắp ra khỏi bệnh viện, Trương Lan Phượng cũng lo lắng, vội vàng mắng Trần Giang và Trương Vĩ: “Hai đứa khốn khϊế͙p͙ này, còn không mau cầu xin Hoàng Thiên?”
Nói, Trương Lan Hương liên tục nháy mắt với Trần Giang và Trương Vĩ.
Trần Giang không dám mất mặt, chân dài chạy tới, đuổi kịp Hoàng Thiên.
“Em rể, em rể đừng giận chị Giang. Vừa rồi đều là lỗi của chị, là chị nói linh tỉnh.”
Trần Giang cố nặn ra nụ cười, nói mấy câu dễ nghe.
“Anh rể, đừng nóng giận, đều tại em.”
Trương Vĩ cũng mỉm cười với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nhìn Trần Giang và Trương Vĩ và cười lạnh vào lúc này.
Thực ra anh không định rời đi, anh chỉ muốn dạy cho những người này một bài học.
Ông nội Trương Công Điền vẫn rất tốt, Hoàng Thiên làm sao có thể nhìn ông ấy chết?
“Bây giờ các người đã biết thế nào là tự vả mặt chưa?”
Hoàng Thiên chế nhạo Trần Giang và Trương Vĩ.
“Chị biết rồi chị biết rồi, em rể, em thật sự rất tuyệt vời. Ngay cả viện trưởng Phan cũng nghe lời em như vậy. Chị đây thật sự rất bái phục, bái phục:..”
Trần Giang tiếp tục nịnh bợ với khuôn mặt tươi cười.
“Ừ, anh rể, anh quá tốt, em là rác rưởi, hehe.”
Trương Vĩ cười xấu hơn khóc, thằng nhóc này sợ bị xử lý nên phải nịnh Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên biết bọn họ không thành thật, cũng không coi trọng, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Trương Lan Phượng cũng lon ton chạy tới, đến gần Hoàng Thiên liền nở nụ cười: “Cháu rể à, bác gái biết cháu rất là tốt bụng.
Tình trạng của ông nội nghiêm trọng như vậy, cháu không nên chấp với chị Giang và em Vĩ”
Hoàng Thiên dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Lan Phượng, vừa rồi Trương Lan Phượng nói chuyện lạnh lùng, bây giờ lại khoác lên mình bộ dáng nịnh nọt như vậy, trông thật kinh tởm.
“Hì hì, tôi nói này bác, bác nói trái lương tâm như vậy, bác không thấy mệt sao?”
Hoàng Thiên chế nhạo.
Trương Lan Hương trợn tròn mắt, trong lòng thầm rủa.
Thăng phế vật này tao nhớ rồi đấy, chờ chuyện này qua đi, xem tao xử lý mày như thế nào!
Nhưng bây giờ bà ta đang cầu xin Hoàng Thiên, không dám phản bác.
“Bác nói những lời này đều xuất phát từ tấm lòng, cháu rể có thể nói lại với viện trưởng Phan, được không?”
Trương Lan Hương mỉm cười nhẹ nhàng.