Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên



Nghĩ tới điều này, lại khiến cho toàn thân Hoàng Thiên toát mồ hôi lạnh. 
Trăm điều bí mật cũng sẽ bị lộ một, Hoàng Thiên nghĩ đến Phan Thanh Linh và Hoàng Linh, anh thực sự vô cùng lo lắng. 
Mặc dù nói Phan Thanh Linh tinh thông y học, thế nhưng chưa từng thấy cô ấy ra tay với người khác, Hoàng Thiên vẫn luôn xem cô ấy như một người phụ nữ yếu đuối. 
Giống với Hoàng Linh, nếu như Trịnh Hiếu Phong thực sự đến gây chuyện, Phan Thanh Linh chỉ có thể bó tay. 
“Cậu Thiên, anh sao vậy?” 
Lã Việt nhận ra có gì đó không bình thường, liền hỏi Hoàng Thiên. 
“Tôi có chút chuyện cần phải làm.

Anh mau chóng giúp tôi tìm kiếm Trịnh Hiểu Phong” 
Hoàng Thiên nói với Lã Việt. 
“Tôi biết rồi” 
Lã Việt gật đầu đồng ý, đưa mắt nhìn Hoàng Thiên rời đi. 
Hoàng Thiên lái xe chạy thẳng đến tiệm thuốc Trung Y, trong lòng nóng như lửa đốt, Hoàng Thiên tăng tốc độ xe đến mức nhanh nhất, chỉ sợ đến muộn một lát, Hoàng Linh và Phan Thanh Linh sẽ xảy ra chuyện. 
Cũng may, sau khi đến tiệm thuốc Trung Y, mọi chuyện có vẻ như vẫn bình thường. 
Đã sắp nhá nhem tối, Hoàng Linh và Phan Thanh Linh đã tiễn xong người cần khám bệnh trong hôm nay từ sớm, hai cô gái đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi. 
Hoàng Thiên sải bước đi vào, nhìn thấy hai người đang nói chuyện vui vẻ, mọi chuyện đều giống với lúc trước. 
Hoàng Thiên yên tâm rồi, đi tới trước mặt bọn họ. 
Bởi vì Hoàng Linh và Phan Thanh Linh nói chuyện quá hăng say, Hoàng Thiên đến bên cạnh bọn họ, lúc này bọn họ mới nhận ra. 
“Anh Hoàng Thiên, anh đến rồi” 
Phan Thanh Linh vui mừng nhìn Hoàng Thiên mỉm cười, vô cùng mê người. 
Hôm nay tâm trạng cô cực kỳ tốt, theo như cô thấy, một cô gái từ trong núi ra, có thể đạt được thành công như thế này, là chuyện rất đáng để vui mừng. 
Ngày mai là có thể đến làm phó viện trưởng ở bệnh viện nhân dân rồi, đây không chỉ là vượt trội xuất sắc, mà còn có thể sử dụng khả năng y học của bản thân, cứu chữa cho nhiều người đang ốm đau hơn. 

Cho dù thể lực của bản thân có hạn, nhưng cũng có thể đào tạo cho các bác sĩ ở trong bệnh viện, nâng cao trình độ y học của họ. 
Không sai, Phan Thanh Linh chính là tốt bụng như vậy, còn rất có lòng hào hiệp với thế giới. 
“Đúng thế, bây giờ không bận chứ?” 
Hoàng Thiên mỉm cười với Phan Thanh Linh, mặc dù đang rất nôn nóng trong lòng, nhưng Hoàng Thiên vẫn có thể giữ được bình tĩnh. 
“Ừ không bận nữa, em và chị Hoàng Linh đang chuẩn bị ăn cơm tối.

Anh Thiên, anh cũng ở lại đây ăn đi.” 
Phan Thanh Linh rất mong chờ nhìn Hoàng Thiên nói. 
Hoàng Thiên đồng ý, anh chính là đang lo lắng cho Phan Thanh Linh và Hoàng Linh, nên mới vội vàng chạy tới, sao có thể rời đi ngay lập tức? 
Ngoài ra, Hoàng Thiên đã quyết định, lát nữa sẽ gọi điện cho Vũ Thanh, bảo anh ấy cho thêm hai người trong đội qua đây, bảo vệ Hoàng Linh và Phan Thanh Linh hai tư trên hai tư. 
Đây cũng coi như là thời kỳ đặc biệt.

Sự xuất hiện của Trịnh Hiểu Phong, Hoàng Thiên không thể xem thường, anh đã cảm nhận được, Trịnh Hiểu Phong bây giờ, không giống với trước kia nữa, người này rất nguy hiểm. 
Thấy Hoàng Thiên đồng ý, Hoàng Linh và Phan Thanh Linh đều rất vui, bọn họ liền đi vào bếp làm bữa tối. 
Hoàng Thiên cũng không vào trong giúp đỡ, anh mở ti vi, xem ti vi một lúc.

Tiện thể gọi điện thoại cho Vũ Thanh, để anh ta sắp xếp người qua đây.

Mười mấy phút sau, hai người đàn ông trẻ tuổi từ ngoài cửa bước vào. 
Nhìn mặt thì, hai người đàn ông này khá là nghiêm túc, trên mặt không có một chút ý cười nào, khuôn mặt nghiêm túc khiến người khác thấy rất không được thoải mái. 
“Xin hỏi, ở đây có thể khám bệnh không? 
Một người đàn ông gầy nhom ăn mặc khá đẹp, lễ phép hỏi. 
Hoàng Thiên đánh giá hai người này, vẫn đề cao cảnh giác. 
Dựa vào kinh nghiệm của Hoàng Thiên, chỉ cần liếc nhìn một cái, căn bản cũng có thể biết được đổi phương là người như thế nào. 
Hai thằng nhãi trước mặt này, rõ ràng không phải là người tốt đẹp gì. 
“Đúng vậy.” 
Hoàng Thiên vẫn trả lời bọn họ. 
Người đàn ông gầy nhóm nheo mắt, rút điếu thuốc ra châm lửa, rồi lại đi tới đưa điếu thuốc đến trước mặt Hoàng Thiên, “Nào người anh em, hút trước đã” 
“Vừa vứt.

Không hút nữa” 
Hoàng Thiên nói rất bình tĩnh. 
“Anh cũng đến để khám bệnh sao?” 
Người đàn ông gầy nhom hỏi Chu Thiêm, sau đó bắt đầu nhìn xung quanh. 
“Đúng vậy, tôi cũng đến để khám bệnh” 
Hoàng Thiên mỉm cười. 
“Người khám bệnh đâu? Nghe nói là hai cô gái trẻ, bàn tay kỳ diệu, hai người chúng tôi là đến vì ngưỡng mộ.” 
Người đàn ông gầy nhom chỉ vào người bạn ở bên cạnh, ngượng ngùng cười với Hoàng Thiên. 
Nhìn thấy thằng nhãi này cười gượng như vậy, trong lòng Hoàng Thiên lại càng có tính toán, trong lòng thằng nhãi này có điều mờ ám. 
Nhìn người bạn ở bên cạnh của người đàn ông gầy nhom, dáng vẻ người này thì lại khá lá to cao, trên mu bàn tay xăm hình một con nhện đen, trông có vẻ rất ghê người đáng sợ. 
Từ đầu đến cuối người đàn ông xăm nhện đều không nói gì, vẻ mặt lạnh lùng. 
“Hai người, ngày mai lại đến đi, hôm nay đã đóng cửa rồi”. 
Phan Thanh Linh nghe thấy tiếng liền đi ra nói với hai người đàn ông trẻ tuổi.


Giọng nói vô cùng dễ nghe, ngoài ra còn rất dịu dàng, khiến người nghe cảm thấy thoải mái. 
Người đàn ông gầy nhom lập tức liếc nhìn sang Phan Thanh Linh, lén nuốt nước bọt. 
Người đàn ông xăm nhện kia cũng không tỏ ra lạnh lùng nữa, nhìn chằm chằm Phan Thanh Linh tận mấy giây, trong ánh mắt chứa đầy sự sự thô tục. 
Hoàng Thiên khó chịu trong lòng, hai thằng nhãi này chính là đi kiếm gái.

Khi nhìn thấy Phan Thanh Linh, thằng nào thằng nấy đều thô tục đáng ghét. 
Ngoài ra tinh thần sức lực của hai người này rất đầy đủ, nào có giống với bị bệnh? “Bác sĩ, phiền cô làm tăng ca đi, hai anh em chúng tôi đều có hơi không thoải mái.

Ha ha.” 
Người đàn ông gầy nhom hèn hạ cười ha ha, nhìn Phan Thanh Linh nói. 
Mặc dù Phan Thanh Linh từng ở trong núi trong thời gian dài, lòng dạ đơn thuần, nhưng cũng không phải là đồ ngốc. 
Cô ấy vẫn rất thông minh, lúc này cũng đã nhận ra, hai người bệnh nhân” này, hình như có vấn đề. 
Bình thường những người đến tìm cô khám bệnh, đều là những người có bệnh rất nghiêm trọng, không khám được ở bệnh viện. 
Đã là bệnh nguy kịch rồi, ai còn có tâm trạng cười đùa? 
Thế nhưng hai người đàn ông này.

Trên mặt thì đầy tùy tiện bậy bạ, đặc biệt là người gầy nhom này, lại còn cười tươi như kia, chắc chắn là có vấn đề lớn. 
“Tôi nói rồi, mai lại đến, hôm nay nghỉ rồi” 
Phan Thanh Linh cũng không giữ mặt mũi cho người đàn ông gầy nhom này, bởi vì đôi mắt của thằng nhãi này quá thô tục. 
“Không phải chứ? Anh ta cũng đang đợi khám bệnh, vì sao cô lại khám cho anh ta?” 
Người đàn ông gầy nhom chỉ vào Hoàng Thiên đang ngồi trên ghế, cười híp mắt hỏi Phan Thanh Linh. 
Phan Thanh Linh ngẩn người, nhìn Hoàng Thiên.

Tuy nhiên cô cũng không nói gì.

“Thực ra thì tôi cũng biết khám bệnh, không thì để tôi khám cho hai người! 
Lúc này Hoàng Thiên mới khẽ mỉm cười, đứng dậy, chắn ở trước mặt Phan Thanh Linh. 
“Ha ha! Người anh em anh thật biết nói đùa, anh là người bệnh, còn biết khám bệnh?” 
Người đàn ông gầy nhom cười lớn ha ha, sau đó khua khua tay với Hoàng Thiên, “Ra ngoài đi người anh em, ngày mai lại đến khám bệnh, để hai anh em chúng tôi khám trước” 
“Ồ? Anh thật là không hiểu chuyện, không biết thứ tự trước sau sao?” 
Hoàng Thiên nhìn người đàn ông gầy nhom, cười lạnh lùng. 
“Nói nhảm cái gì! Bảo mày cút thì mày lập tức cút ngay, mày muốn chết không?” 
Người đàn ông xăm nhện vẫn chưa nói gì kia cũng lên tiếng rồi, giận dữ hét lên với Hoàng Thiên. 
Còn chưa nói, giọng nói này của anh ta khá là dọa người, lúc tức giận lại càng khiến người khác thấy sợ hãi. 
Phương Thanh Lonh thấy đối phương hung dữ như vậy, cô không thể không cảm thấy có hơi lo lắng. 
Tuy nhiên, có Hoàng Thiên đứng chặn ở trước mặt cô, nên cô vẫn nhanh chóng ổn định lại tâm trạng. 
Lúc này Hoàng Linh cũng nghe thấy tiếng nên ra ngoài, cô vẫn còn đang quấn tạp dề.

Bây giờ đã tới trước mặt Phan Thanh Linh. 
“Thanh Linh, có chuyện gì vậy?” 
Hoàng Linh nhỏ giọng hỏi Phan Thanh Linh. 
“Hai người này hình như đến để gây chuyện” 
Phan Thanh Linh nhỏ giọng trả lời. 
“Mày điếc à? Bảo mày cút ra ngoài đấy!” 

Người đàn ông xăm nhện thấy Hoàng Thiên không động đậy gì, hoàn toàn tức giận. 
Tính khí tên này không tốt, bắt đầu nổi cơn giận, gân xanh trên đầu đều nổi hết cả lên.

Hung dữ trợn mắt nhìn Hoàng Thiên. 
Chỉ cần Hoàng Thiên không ra ngoài, anh ta sẽ lên cơn. 
“Cho mày một cơ hội để sắp xếp lại lời nói” Hoàng Thiên trầm mặt xuống, chỉ vào người đàn ông xăm nhện rồi nói.

“Sắp xếp cái con mẹ mày!”. 
Người đàn ông xăm nhện hoàn toàn nổi cơn, vung nắm đấm, đấm mạnh về phía mặt Hoàng Thiên! 
Ban đầu còn tưởng là cú đấm này rất nhanh, đủ để đánh cho Hoàng Thiên hoa mày chóng mặt. 
Thế nhưng không ngờ được, Hoàng Thiên chỉ tùy tiện ra tay, thì đã bắt được cú đấm của tên này. 
Rắc rắc rắc... 
"Ai da!" 
Nắm đấm của người đàn ông xăm nhện kêu răng rắc, đau đến mức kêu lên. 
Lực trên tay Hoàng Thiên càng ngày càng lớn, nếu không phải là vẫn chưa xác định được thân phận của hai người này, thì Hoàng Thiên sớm đã bóp gãy ngón tay của người đàn ông xăm nhện rồi. 
“Tìm đường chết!” 
Người đàn ông gầy nhom thấy bạn bị xử lý, anh ta chửi to một tiếng, lôi ra một con dao nhọn. 
Đâm tới phía sườn của Hoàng Thiên, nhát dao này cũng là là mạnh. 
"Bịch." 
Hoàng Thiên không dài dòng chút nào, chỉ tùy tiện đi một cú, đá bay ra ngoài.

Cơ thể người đàn ông gầy nhom giống như đạn đại bác, ngã bay ngược ra ngoài, đâm vào tường rồi mới ngồi phịch xuống đất.

Người đàn ông xăm nhện vừa định giơ chân đá Hoàng Thiên, thì đã bị Hoàng Thiên văn cánh tay ấn xuống đất.

“Cảm động đậy”
Hoàng Thiên giẫm lên lưng người đàn ông xăm nhện, cảnh cáo tên này.

Chỉ cần tên này còn dám chống cự, Hoàng Thiên sẽ không thèm để tâm mà đá gãy xương sườn.

“Con mẹ mày, mày thực sự không muốn sống nữa sao? Buông tạo ra!” Người đàn ông xăm nhện tức giận nói.

“Buông mày ra cũng được, mày phải nói cho tao biết, mục đích tới đây là gì?
Hoàng Thiên lạnh lùng nói, anh đã nhận ra, hai thằng ranh này, chắc chắn không chỉ đơn giản là nỗi lòng tham lam háo sắc.

Rất có khả năng, bọn họ chính là nhằm vào Phan Thanh Linh..


Nhấn Mở Bình Luận