Lã Việt và Tiêu Tấn vội vàng tới đó, nhìn thấy Hoàng Thiên vào nhà hàng Giang Sơn, bọn họ nhanh chóng xuống xe đi theo vào.
Thật ra Lã Việt không biết Hoàng Thiên ở đây làm gì, nhưng khi Hoàng Thiên đến, đương nhiên ông ta phải đi theo.
Hoàng Thiên đi đến chỗ Trương Lan Phượng, lúc này Trương Lan Phượng đang cùng Trịnh Hải nói chuyện phiếm, cũng không để ý Hoàng Thiên xuất hiện.
“Trương Lan Phượng!”
Hoàng Thiên hét lớn.
Trương Lan Phượng sửng sốt, rượu trong ly cũng tràn ra, vừa quay đầu liên nhìn thấy Hoàng Thiên.
“Cậu bị điên à? Gọi tôi thất thanh như thế làm gì?”
Trương Lan Phượng trừng mắt nhìn Hoàng Thiên, vỗ bàn đứng lên.
Hoàng Thiên không nói gì, xông lên trước mặt mập mạp Trương Lan Phượng, tát thẳng một cái vào mặt bà ta!
Bốp!
Tát Trương Lan Phượng một cái, sau đó thấy trêи mặt bà ta, lớp bột phấn dày đã bị rụng xuống và khuôn mặt của bà ta đột nhiên sưng lên.
“Mày! Đồ chết tiệt, mày dám đánh tao?”
Trương Lan Phượng một tay che mặt, chỉ vào mũi Hoàng Thiên, tức giận đến da thịt trêи mặt cũng rung lên.
Bốp!
Hoàng Thiên lại tát vào mặt kia của Trương Lan Phượng.
Trương Lan Phượng bị đánh đến ngu người, bà ta nằm mơ cũng không tưởng tưởng được thằng con rể phế vật này lại dám đánh mình!
“Phản rồi phản rồi! Đồ rác rưởi, hôm nay bà đây giết mày!”
Trương Lan Phượng chậm rãi đi tới, vươn tay muốn cào Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên lúc này như thể không quen Trương Lan Phượng, anh đá mạnh vào bụng Trương Lan Phượng.
“Ôi trời đất ơi!”
Trương Lan Phượng kêu lên một cách đau đớn, ngã ngửa ra bàn ăn.
“Mọi người vào xem, con rể đánh chết mẹ vợ! Nó đánh chết tôi, sống không nổi…”
Trương Lan Phượng vừa khóc vừa lau nước mắt, kêu như lợn bị chọc tiết trong nhà hàng.
Trong nhà hàng có đánh nhau, không ai biết chuyện gì đang xảy ra, bọn họ nhìn chằm chằm hóng chuyện.
Trịnh Hải cũng sững sờ, nhưng ngay sau đó ông ta đã bình tĩnh lại: “Ngay cả mẹ vợ mà mày cũng dám đánh, mày có còn là người nữa không? Đồ súc sinh hỗn xược!”
Trịnh Hải hất râu nhìn anh chằm chằm, chỉ vào Hoàng Thiên mà chửi bới.
Hoàng Thiên nhìn Trịnh Hải, anh biết chuyện hôm nay xảy ra, ông già khốn khϊế͙p͙ Trịnh Hải chắc chăn có liên quan!
Nắm chặt cà vạt của Trịnh Hải một cách thô bạo, Hoàng Thiên kéo đầu Trịnh Hải xuống, sau đó đầu gối của anh đập vào mặt Trịnh Hải!
Bốp!
“Á”
Trịnh Hải đã bị va phải một thứ gì đó, ông †a ngã trêи mặt đất, ngay sau đó mắt ông ta trở nên tối sâm, chảy máu mũi.
“Hoàng Thiên, tao không tha cho mày đâu!”
Trịnh Hải giận dữ hét lên, đứng dậy khỏi mặt đất, cầm ghế lên đập vào Hoàng Thiên!
Tiêu Tấn xông tới đấm một cú vào cằm Trịnh Hải!
Trịnh Hải hét lên và ném ghế xuống, lấy tay che cằm.
Tiêu Tấn lập tức nhéo cổ Trịnh Hải: “Ông Trịnh, ông tốt hơn là cư xử tốt một chút, đừng làm tôi tức giận, biết không?”
Trịnh Hải định nổi giận, nhưng đột nhiên nhìn thấy Lã Việt, liền bình tĩnh lại.
“Hóa ra là ông Tư Long…”
Trịnh Hải căn da đầu nặn ra một nụ cười, lo lắng chào hỏi với Lã Việt.
Ông ta cũng đã nghe thấy Trịnh Hiếu Phong nói từ lâu, không hiểu sao Hoàng Thiên lại có quan hệ thân thiết với Lã Việt khiến ông ta rất khó hiểu.
Lã Việt chỉ liếc nhìn Trịnh Hải, không “Anh Hoàng, muốn xử lý Trịnh Hải thế nào?”
thèm quan tâm, hỏi Hoàng Thiên “Mang đi!”
Hoàng Thiên nói.
“Vâng.”
Lã Việt đồng ý và nháy mắt ra hiệu với Tiêu Tấn.
Tiêu Tấn xách cổ Trịnh Hải như xách một con gà và áp giải ông ta ra ngoài.
Trịnh Hải hoàn toàn không dám chống cự, ông ta biết Tiêu Tấn là một nhân vật tàn nhẫn, nếu chống cự thì hắn ta sẽ đâm cho mấy nhát dao.
Lã Việt cũng đi theo ra ngoài, mở cửa xe, kêu Tiêu Tấn đưa Trịnh Hải lên xe.
“Hoàng Thiên mày giỏi lắm, dám mang xã hội đen đến đánh tao! Mày giỏi thật đấy, bây giờ mày giết tao đi, mày giết tao đi xem nào!”
Trương Lan Phượng nhảy đến trước mặt Hoàng Thiên và mắng mỏ.
Hoàng Thiên biết kỹ năng ăn vạ của mẹ vợ, trước đây anh luôn bỏ qua cho bà ta, nhưng hôm nay, Hoàng Thiên không muốn để yên cho bà ta nữa!
“Bà câm miệng cho tôi! Trương Lan Phượng, bà có còn là người nữa không? Gọi Lâm Ngọc An về nhà để Trịnh Hiếu Phong hãm hại?”
Hoàng Thiên tức giận hét lên.
Trương Lan Phượng không có lời nào, ở trước mặt Hoàng Thiên, bà ta cảm thấy rất chột dạ Dù gì Hoàng Thiên cũng là chồng của Lâm Ngọc An, bà là mẹ vợ, đưa những người đàn ông khác vào nhà để gặp riêng con gái mình, điều này thực sự không hợp lý.
Dù biết lý do nhưng Trương Lan Phượng không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Hoàng Thiên, gân cổ hét lên: “Đừng đổ nước bẩn lên người bà già này, tôi chỉ để cậu chủ Trịnh trò chuyện với Ngọc An, làm sao cậu ta có thể hại Ngọc An được?”
Bốp!
Hoàng Thiên thật sự không chịu nổi, lại tát một cái vào mặt Trương Lan Phượng.
“Mày đánh tao đến nghiện rồi phải không? Hôm nay tao không sống nữa, tao liều chết với mày!”
Trương Lan Phượng tức giận vừa xấu hổ, nắm chặt quần áo của Hoàng Thiên, dùng dăng không buông.
Hoàng Thiên bị bà ta làm cho khó chịu đến mức ném bà ta xuống đất.
“Bà xem bà đã làm những chuyện gì!
Ngọc An nhập viện rồi, bà tự mình đi xem đi!”
Hoàng Thiên quát lạnh.
Trương Lan Phượng cũng hơi sững sờ khi nghe điều này.
Làm sao mà bà ta có thể ngờ được Trịnh Hiếu Phong sẽ làm điều đó với Lâm Ngọc An? Bà ta nghĩ Trịnh Hiếu Phong là một người rất lịch lãm.
“Cậu nói gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra với Ngọc An?”
Trương Lan Phượng bật dậy khỏi mặt đất và lo lắng hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên mặc kệ bà ta, xoay người đi ra ngoài nhà hàng.
Trương Lan Phượng thấy Hoàng Thiên không để ý đến mình, ngồi sụp xuống đất!
Bà ta cũng nhận ra lần này lớn chuyện rồi, nghĩ liệu có phải cậu chủ Trịnh đã làm gì đó với Ngọc An hay sao? Đến mức khiến Ngọc An phải vào bệnh viện?
Hoàng Thiên sau khi ra khỏi nhà hàng, lập tức lên xe của Lã Việt.
Nhìn lại Trịnh Hải đang bị Tiêu Tấn giữ ở ghế sau, Hoàng Thiên vung tay một cái!
Đánh Trịnh Hải khóe miệng chảy máu, ông ta muốn chửi nhưng không có can đảm, cố gắng nhịn xuống.
“Gọi cho con trai của công và yêu cầu nó ra ngoài gặp tôi ngay lập tức!” . Đọc truyện hay tại * trumtruyen . O R G *
Hoàng Thiên lạnh giọng quát Trịnh Hải.
Trịnh Hải nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, ông ta cũng nhìn ra Hoàng Thiên cũng không phải phế vật, thanh niên này so với người khác càng hung hãn hơn!
Nhìn dáng vẻ đằng đăng sát khí của Hoàng Thiên lúc này, nếu như Trịnh Hiếu Phong không xuất hiện trước mặt Hoàng Thiên, ông ta nhất định phải bị Hoàng Thiên giết chết.
Trịnh Hải nghĩ đến điều này, giả vờ như không nghe thấy, và không nói gì.
Hoàng Thiên làm sao có thể lãng phí thời gian với Trịnh Hải? Lúc này, anh nắm lấy cà vạt của Trịnh Hải đè Trịnh Hải xuống.
“Anh Hoàng, anh Hoàng, có chuyện gì từ từ nói, xin anh bình tĩnh…”
Trịnh Hải xua tay sợ hãi.
“Bình tĩnh mẹ mày chứ! Gọi ngay cho Trịnh Hiếu Phong!”
“Anh Hoàng, nếu anh muốn tiền, tôi liền cho anh tiền, muốn đồ sẽ đưa đồ, mong anh nguôi giận.”
Trịnh Hải run lên.
Hoàng Thiên thấy không dọa Trịnh Hải một chút thì không được, nhìn thấy thắt lưng của Tiêu Tấn có một con dao găm, Hoàng Thiên đã rút con dao găm ra và kề nó vào cổ của Trịnh Hải.
Chỉ nhúc nhích thêm chút nữa, cổ của Trịnh Hải sẽ bị cắt một nhát và máu chảy ra.
Lần này, Trịnh Hải hoàn toàn sợ hãi, Hoàng Thiên thật sự muốn giết ông ta!
“Ông chủ Hoàng, tha cho tôi, tôi sẽ gọi con trai tôi ngay bây giờ!”
Trịnh Hải van xin lòng thương xót.
Lấy điện thoại di động ra, Trịnh Hải gọi cho Trịnh Hiếu Phong.
“Trịnh Hiếu Phong, may đang ở đâu, cha mày sắp bị giết rồi!”
Sau khi nối máy, Trịnh Hải gấp gáp hét lên.
Trịnh Hiếu Phong ở đầu bên kia điện thoại chỉ cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Cha đừng lo, con có cách đối phó Hoàng Thiên, cha về nhà trước đi.”
“Về cái đầu mày! Hoàng Thiên bắt được tao rồi, hắn muốn gặp mày…”
Trịnh Hải run rẩy nói.
“Haha, hắn ta muốn gặp con? Con cũng muốn gặp hẳn ta! Cha, đừng hoảng, gọi cho Hoàng Thiên.”
Trịnh Hiếu Phong nói.
Trịnh Hải đưa điện thoại cho Hoàng Thiên, còn chưa kịp chờ Hoàng Thiên nói chuyện, liền nghe được Trịnh Hiếu Phong cười đắc thắng nghe điện thoại.
“Tên phế vậy, tao khuyên mày không nên động vào cha tao, nếu không mày sẽ hối hận. Thật sự muốn gặp tao sao? Haha, ông đây thỏa mãn nguyện vọng của mày. Mày đến rừng bạch dương ở ngoại ô phía bắc tìm tao.
Trịnh Hiếu Phong rất vui vẻ nói rồi cúp điện thoại.
Hoàng Thiên ném điện thoại cho Trịnh Hải, xuống xe không nói lời nào.
Quay lại xe của mình, Hoàng Thiên khởi động xe, lái xe rời khỏi đây.
Lã Việt lái xe phía sau Hoàng Thiên, hai xe lần lượt hướng về ngoại ô phía bắc.
Các vùng ngoại ô phía bắc của thành phố Bắc Ninh vẫn còn rất hoang vắng, dân cư thưa thớt và thường không có nhiều người đến đây.
Rừng bạch dương này là nơi duy nhất là điểm tham quan.
Hoàng Thiên lái xe đến đây. Ngay khi đỗ xe bên cạnh rừng bạch dương, anh đã nhìn thấy chiếc BMW của Trịnh Hiếu Phong.
Tên khốn, mày cứ chờ đấy!
Hoàng Thiên vẻ mặt sát khí đi vào trong rừng cây.