“Cậu chủ Trịnh! Cậu đã làm gì con gái tôi? Cậu đang ở đâu? Đến bệnh viện ngay cho tôi!”
Trương Lan Phượng ở đầu bên kia điện thoại tức giận mắng Trịnh Hiếu Phong.
Trịnh Hiếu Phong cảm thấy chột dạ, Trương Lan Phượng chắc hẳn đã biết chuyện gì đang xảy ra, và bây giờ đang hỏi tội anh ta.
Nhưng dù sao những chuyện này cũng không còn quan trọng nữa, sau này lấy hết can đảm không dám ảo tưởng về Lâm Ngọc An nữa, Trương Lan Phượng nhìn anh ta thế nào cũng không quan trọng.
“Dì Trương, dì Trương, về sau chuyện này tôi sẽ từ từ giải thích với dì. Dì cầu xin họ tha cho tôi trước đi!”
Trịnh Hiếu Phong kêu lên một tiếng.
“Giúp cậu? Cậu bị sao vậy?”
“Con rể dì sắp thiến tôi, dì mau nói cho anh ta biết đi, mau thả tôi ra! Chỉ cần dì cứu tôi, nhất định sẽ cho dì thêm ba mươi tỷ!”
Trịnh Hiếu Phong hét lên.
Trương Lan Phượng đang ở trong bệnh viện, lúc này bà ta cực kỳ ghét Trịnh Hiếu Phong khi biết rằng Trịnh Hiếu Phong đã những điều thấp kém với Lâm Ngọc An.
Nhưng khi bà ta nghe Trịnh Hiếu Phong hứa sẽ cho bà ta mười triệu, bà ta cực kỳ tức giận.
“Cậu chủ Trịnh, cậu cũng quá trơ trẽn rồi!
Làm sao có thể như vậy? Đưa điện thoại cho Hoàng Thiên, tôi bảo nó thả cậu.”
Trương Lan Phượng nói.
Hai mắt Trịnh Hiếu Phong sáng lên, anh †a đưa điện thoại cho Hoàng Thiên một cách hèn mọn.
“Cậu chủ Hoàng, mẹ vợ anh muốn nói chuyện với anh.”
Bốp!
Hoàng Thiên cầm lấy điện thoại di động của Trịnh Hiếu Phong, đập xuống đất.
Chiếc điện thoại vỡ nát cũng khiến Trịnh Hiếu Phong cảm thấy lạnh lẽo.
Hoàng Thiên lúc này mới bỏ qua Trịnh Hiếu Phong, chỉ vào Trịnh Hải đang co ro một góc: “Thằng già kia, ông cút ra đây!”
Trịnh Hải bò đến chỗ Hoàng Thiên run rẩy như một đứa trẻ.
Hoàng Thiên tát vào mặt Trịnh Hải bảy tám cái.
Quá đột ngột khiến Trịnh Hải sững sờ, đứng ở trước mặt Hoàng Thiên như một kẻ ngốc, thậm chí không dám thở mạnh.
“Hôm nay sẽ xuất phát, ông sẽ đến Châu Phi cùng con trai để làm những công việc chân tay, có đồng ý không?”
Hoàng Thiên lạnh lùng hỏi Trịnh Hải.
Trịnh Hải tim cũng nhỏ máu, ông ta sống ở Bắc Ninh rất oai phong, ông chủ của tập đoàn Trịnh Thị, giàu có và quyền lực, phụ nữ trẻ đẹp ăn chơi tùy tiện.
Ý nghĩ đến Châu Phi để khai thác mỏ cả đời, Trịnh Hải gần như đã chết.
“Cậu chủ Hoàng, xin hãy tha thứ cho tôi, tôi còn có công ty, làm sao có thể vất vả…”
“Ồ, đúng rồi, ông vẫn còn công ty”
Hoàng Thiên đột nhiên gật đầu, sau đó nói với Quản gia Trần: “Quản gia Trần, lập tức để tập đoàn Trịnh Thị phá sản, tránh cho chủ tịch Trịnh lo lắng.”
“Không thành vấn đề thưa cậu chủ.”
Quản gia Trần trả lời rất dễ dàng, lấy điện thoại di động ra và gọi vài cuộc.
Hoàng Thiên không cần giải thích gì thêm. Với khả năng của quản gia Trần, thật dễ dàng để làm sụp đổ một công ty nhỏ như tập đoàn Trịnh Thị.
Sau một thời gian, Trịnh Hải nhận được vài cuộc gọi, tất cả đều là tin xấu.
Công ty của ông ta bắt đầu bằng nguồn tài chính bất hợp pháp, thu hút rất nhiều tiền của các nhà đầu tư, và cho đến nay đã hại chết nhiều người.
Tại thời điểm này, tập đoàn Trịnh Thị đã bị tịch thu và tất cả tài sản đều bị đóng băng, sau khi đấu giá, số tiền sẽ được trả lại cho các nhà đầu tư.
Còn Trịnh Hải cũng đang phải đối mặt với tình trạng bị tạm giữ hình sự, mức án hơn chục năm được cho là nhẹ.
Trịnh Hải đã hoàn toàn tuyệt vọng và ngồi trêи mặt đất, ngẩn người.
“Thế nào chủ tịch Trịnh, ông thích ngồi tù hay ông thích đi Châu Phi trải nghiệm cuộc sống?”
Quản gia Trần lúc này cười lạnh hỏi Trịnh Hải.
Trịnh Hải cảm thấy vô cùng sợ hãi. Cậu chủ Hoàng này là ai? Làm sao có thể có thế lực mạnh mẽ như vậy!
Đồng tiền bất hợp pháp khi đó đã giải quyết bằng nhiều cách khác nhau, tại sao lại lộ ra.
“Trịnh Hiếu Phong, Trịnh Hiếu Phong, thằng khốn chết tiệt, mày hại chết cha mày rồi”
Trịnh Hải chỉ vào Trịnh Hiếu Phong, vừa khóc vừa mắng, rồi gục xuống.
Hoàng Thiên vẫy vấy tay, ra hiệu cho Phương Doanh bắt Trịnh Hải và Trịnh Hiếu Phong đi.
Phương Doanh hiểu ý, nói với đàn em: “Đem hai người này đưa tới châu Phi trong đêm.
“Vâng!”
Bốn thanh niên mặc đồ rằn ri kéo Trịnh Hiếu Phong và Trịnh Hải ra khỏi rừng và đưa họ đi.
Trịnh Hiếu Phong và Trịnh Hải khóc lóc cầu xin sự thương xót, nhưng đã quá muộn, và Hoàng Thiên không định để họ đi.
Còn lại Chim Ưng và vài tên đàn em của gã, đứng đó như một kẻ ngốc, chờ đợi đến mức tóc cũng rụng.
“Cậu chủ, phải xử lý mấy tên lưu manh này thế nào đây?”
Phương Doanh hỏi Hoàng Thiên.
“Xử lý ra sao thì tùy anh.”
Hoàng Thiên vỗ vai Phương Doanh, sau đó đi ra khỏi rừng cây.
Vừa dứt giọng nói, Phương Doanh đã động tay động chân, tiếng gào thét không dứt, đám người Chim Ưng bị đánh cho tàn phế trong vòng vài giây… Lã Việt và Tiêu Tấn đi theo Hoàng Thiên và ra khỏi rừng.
Chứng kiến chuyện vừa xảy ra, Lã Việt và Tiêu Tấn đều vô cùng sửng sốt.
Bây giờ Lã Việt càng hiểu rõ, cậu chủ Hoàng ở Hà Nội quá kinh người!
Ông lớn Lã Việt của thành phố Bắc Ninh?
Ông lớn Kha Phù ở Hải Phòng?
Trước mặt Phương Doanh, chẳng là cái gì!
Trong đầu Lã Việt bây giờ đều là hàng chục khẩu súng trường tự động, ông ta biết rằng thứ này không phải là toàn bộ tài sản của Phương Doanh, rốt cuộc Phương Doanh là ai?
Lã Việt sợ hãi nghĩ đến chuyện này, đi theo Hoàng Thiên, nhưng ông ta không dám nói cái gì hay hỏi cái gì.
Hoàng Thiên không nói gì cả, sau khi đến bên ngoài rừng cây, anh lên xe BYD của mình và lái xe về thành phố.
Lã Việt và Tiêu Tấn lái xe phía sau, họ không thể thích ứng với nhịp điệu của cậu chủ Hoàng, và họ im lặng suốt quãng đường.
Sau khi vào thành phố, Hoàng Thiên dừng xe lại, mở cửa sổ nói với Lã Việt: “Ông Về trước đi, tôi vào bệnh viện.”
“Anh…anh Hoàng, sau này anh có chuyện gì thì phải tìm tôi, tôi sẵn sàng giúp anh.”
Lã Việt xuống xe, lắp bắp đi bên cạnh xe của Hoàng Thiên.
Thấy Lã Việt căng thẳng như vậy, Hoàng Thiên mỉm cười.
“Đừng khách sáo như vậy, về đi ông Tư Long.”
“Không, không, không, cứ gọi tôi là Lã Việt…”
Lã Việt rất lo lắng, lần đầu tiên sau ngần ấy năm, ông ta sợ một người như vậy.
Hoàng Thiên cười nhẹ và lái xe đến bệnh viện nơi Lâm Ngọc An đang ở.
Anh đã gọi cho Lâm Ngọc An và hỏi cô ấy ở khu nào, Hoàng Thiên cứ thế đến tìm cô.
Vào lúc này trong bệnh viện, Trương Lan Phượng cùng với Lâm Huỳnh Mai đang ngồi bên cạnh Lâm Ngọc An.
Lâm Ngọc An hoàn toàn tỉnh táo sau khi truyền dịch.
Nằm trêи giường bệnh, cô vẫn không khỏi sợ hãi.
Nếu không phải gọi điện thoại cho Hoàng Thiên vào thời điểm quan trọng, cô sẽ không tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra.
“Ngọc An, bây giờ con cảm thấy thế nào?”
Trương Lan Phượng lo lắng nhìn Lâm Ngọc An, trong lòng vô cùng hối hận.
Nếu sớm biết cậu chủ Trịnh là loại súc sinh này, có đánh chết bà ta cũng không dám làm vậy!
Suýt nữa hại chết con gái bà ta.
Lâm Ngọc An muốn chất vấn Trương Lan Phượng, nhưng nhìn thấy Trương Lan Phượng hối hận và tự trách mình lúc này, lòng cô dịu lại.
“Mẹ, mặt mẹ bị sao vậy?”
Lâm Ngọc An nhìn khuôn mặt sưng đỏ của Trương Lan Phượng, bối rối hỏi.
Không nhắc đến chuyện này cũng không sao, nói đến chuyện này, Trương Lan Phượng tức giận.
“Mẹ nó chưa, mẹ bị thằng phế vật kia tát!”
Trương Lan Phượng mắng chửi một cách thậm tệ.
Ồ.
Lâm Ngọc An trợn tròn mắt ngạc nhiên, đương nhiên cô biết phế vật trong miệng mẹ cô chắc chắn là Hoàng Thiên.
Mẹ bị Hoàng Thiên đánh?
Làm sao có thể như vậy, Hoàng Thiên vấn luôn cam chịu chưa từng phản lại mẹ.
“Mẹ, mẹ có nhầm lẫn gì không, Hoàng Thiên sao có thể đánh mẹ?”
Lâm Ngọc An nghi ngờ hỏi.
“Mẹ không nhầm, ai tát mẹ chẳng lẽ còn không biết?”
Trương Lan Phượng điên cuồng nói.
“Thật sự tức chết, phế vật này càng ngày càng giỏi, ngay cả mẹ cũng dám đánh! Chị xem đi, lần sau nếu em gặp anh ta, nhất định em sẽ không để yên!”
Lâm Ngọc An kϊƈɦ động nói.
Lâm Ngọc An thực sự bất lực, đương nhiên biết Hoàng Thiên đang lo lắng nên đã kϊƈɦ động đánh Trương Lan Phượng.
Nhưng chuyện này thật phiền phức, mẹ là người từ trước đến nay chưa từng chịu thiệt, làm sao có thể cho qua được?
Ra khỏi giường bệnh, Lâm Ngọc An đang định đi vệ sinh, gọi điện cho Hoàng Thiên bảo anh đừng đến bệnh viện.
Trước khi cô đi ra ngoài, Hoàng Thiên đã vào khu phòng.
Lâm Ngọc An khóc thầm trong lòng, Hoàng Thiên đến sớm quá.
Khi Hoàng Thiên đến, Trương Lan Phượng tức giận đến xanh cả mắt!
Lâm Huỳnh Mai trông cũng tức giận, và sẵn sàng cùng với Trương Lan Phượng dạy dỗ Hoàng Thiên.
“Hoàng Thiên! Cậu còn dám tới!”
Trương Lan Phượng vội vàng chạy đến ngay lập tức, bà ta định tát Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên đứng ở nơi đó không hề nhúc nhích mà lạnh lùng nhìn Trương Lan Phượng.
Cái tát của Trương Lan Phượng đóng băng trong không khí, rất lâu cũng chưa hạ xuống.
Bởi vì bà ta nhìn thấy ánh mắt Hoàng Thiên lúc này sắc bén, trêи người có một luồng khí thế không thể xâm phạm.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy, sao mẹ không tát anh ta?”
Lâm Huỳnh Mai lẩm bẩm rất bất mãn, cô ta bước lại gần Hoàng Thiên hậm hực: “Hừ, đồ khốn, dám đánh mẹ của tôi. Hôm nay tôi nhất định phải dạy cho anh một bài học!”
Sau đó, Lâm Huỳnh Mai giơ tay tát vào mặt Hoàng Thiên.