Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn -Trình Kiêu (Bản Dịch FULL)

Sau khi buổi triển lãm tranh kết thúc, Điểm Thế Dạ tổ chức một bữa tiệc rượu ở khách sạn Lam Thiên để chiêu đãi khách khứa.

Theo yêu cầu của Điểm Hương, ông ta đã dành riêng một bàn cho bạn bè của cô.

Nhưng mọi người đều không đến khách sạn ngay lập tức, thứ nhất vì chưa đến giờ ăn tối, thứ hai vì những món quà họ chuẩn bị vẫn chưa được mang đến.

Sau khi rời khỏi nơi triển lãm tranh, Trình Kiêu bắt taxi chuẩn bị đến khách sạn Lam Thiên trước.

Triệu Cao đuổi theo sau, nhỏ giọng hỏi: “Trình Kiêu, cậu chuẩn bị quà gì cho Điểm Hương đấy? Nhất định không được quá keo kiệt, nếu không có tiền tôi có thể cho cậu mượn!”

Nói xong, anh ta dùng ánh mắt ra hiệu nhìn về phía Tân Gia Lạc đang đi tới cách đó không xa: “Đừng để Tân Gia Lạc khinh thường.”

Trình Kiêu gật đầu: “Yên tâm, tôi hiểu rồi.”

“Vậy lát nữa chúng ta gặp nhau ở khách sạn Lam Thiên!” Triệu Cao nhìn theo Trình Kiêu lên taxi, phất tay tạm biệt.

Ngồi trên xe, Trình Kiêu suy nghĩ nên tặng món quà gì cho Điểm Hương.

Tuy điều kiện nhà Điểm Hương cũng không kém, nhưng không thể gọi là tốt, ít ra cũng là một gia đình triệu phú.

Để bồi dưỡng Điểm Hương, có thể nói hai vợ chồng Điểm Thế Dạ đã cố gắng hết sức, buổi triển lãm tranh hôm nay cũng đã tốn gần hai tháng tiền lương của họ.

Trình Kiêu cảm thấy tặng gì cũng không bằng trực tiếp mang tiền tới.

“Tài xế, đến ngân hàng gần nhất đi.”

...

...

Khách sạn Lam Thiên cũng khá nổi tiếng ở Hà Tây, chi phí không hề thấp.

Điểm Thế Dạ mở tiệc chiêu đãi khách khứa ở đây, có lẽ cũng phải cắn răng quyết định.

Trong một phòng riêng lớn trên tầng hai, có ba bàn tiệc. Căn phòng rộng lớn được sắp xếp một bàn đón khách, hai vợ chồng Điểm Thế Dạ đứng sau bàn đón khách để tiếp đón những người thân và bạn bè lần lượt đến.

“Thằng ba, em đúng là sinh ra một đứa con gái tốt!” Điểm Thế Đức anh trai của Điểm Thế Dạ đặt một bao lì xì lên bàn tiếp khách, cười nói.

“Anh trai, không phải cũng là cháu gái tốt của anh sao?” Điểm Thế Dạ cười trả lời.

“Đúng vậy, anh làm bác cũng được thơm lây.” Điểm Thế Đức cười to.

“Mời anh vào, ngồi hai bàn bên kia, bàn trong góc tường để cho bạn của Điểm Hương.” Điểm Thế Dạ chỉ vào ghế bên trong nói.

“Được rồi, em tiếp khách đi, không cần tiếp đón anh đâu.” Anh cả Điểm đi vào trong.

Ngoài cửa khách sạn, Trình Kiêu vừa xuống taxi, một chiếc xe Benz màu đen két một tiếng rồi dừng lại cạnh Trình Kiêu.

Vương Khánh Sinh nghênh ngang đi xuống xe, lúc nhìn thấy Trình Kiêu thì lập tức sửng sốt, sau đó cười lạnh nói với vẻ mặt khinh thường: “Thật là trùng hợp, nếu cậu nói cậu không có xe sớm hơn thì tôi có thể tiện đường chở cậu một đoạn đường rồi!”

Trình Kiêu thản nhiên liếc ông ta, nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “Nếu ông không muốn bị đánh thì mau biến mất khỏi tầm mắt của tôi ngay.”

Sắc mặt Vương Khánh Sinh lập tức trở nên khó coi, nghĩ đến kỹ năng mạnh mẽ của Trình Kiêu, ông ta chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, đi vào khách sạn.

Trình Kiêu đi theo sau Vương Khánh Sinh vào khách sạn.

Ở tầng hai, trước bàn tiếp khách, thấy Vương Khánh Sinh đến, vợ chồng Điểm Thế Dạ vội vàng đi ra, khách sáo tiếp đón: “Chủ tịch Vương tới rồi, hôm nay căn phòng này của chúng tôi như được trời ban ơn!”

“Ha ha, chú em Điểm khách sáo quá, tôi có mang theo một món quà nhỏ, mong chú em Điểm đừng ghét bỏ!” Vương Khánh Sinh vung tay với cấp dưới, thanh niên bên cạnh lập tức đưa một hộp gỗ tinh xảo hình chữ nhật đến trước mặt Điểm Thế Dạ.

“Mở ra xem đi!” Vương Khánh Sinh nhìn Trình Kiêu ở phía sau sắp đi tới, mỉm cười đắc ý nói.

Điểm Thế Dạ sửng sốt, lẽ ra không nên mở quà trước mặt khách, nhưng nếu Vương Khánh Sinh yêu cầu thì đương nhiên Điểm Thế Dạ không thể từ chối.

Hơn nữa nhìn thấy Trình Kiêu đã đi đến gần Vương Khánh Sinh, sao Điểm Thế Dạ có thể không hiểu ý của Vương Khánh Sinh?

Hộp gỗ được mở ra, Điểm Thế Dạ lấy một bức tranh phong cảnh ra trước mắt mọi người.

“Đây là tác phẩm của thầy Tề!” Nhìn thấy mấy chữ trên chỗ ký tên, Điểm Thế Dạ lập tức kinh ngạc hô lên.

Tuy Điểm Thế Dạ không am hiểu về vẽ tranh, nhưng vì con gái, ông ta cùng nghe nhiều nên biết được một vài hoạ sĩ nổi tiếng.

Thầy Tề là một họa sĩ nổi tiếng Á tộc, mỗi bức tranh của ông ấy đều có giá trị xa xỉ dù ông ấy vẫn còn sống, đến khi ông ấy qua đời, những bức tranh của ông ấy sẽ càng tăng giá.

Vương Khánh Sinh đắc ý nói: “Chú em Điểm, bức tranh này do thầy Tề tặng cho tôi, đương nhiên, tôi không thể nhận không, nên đã cho thầy Tề ba mươi triệu, nhưng chắc chắn giá trị thật sự của bức tranh này còn cao hơn ba mươi triệu.”

Đúng lúc Trình Kiêu đi qua Vương Khánh Sinh lơ đãng nhìn vào bức tranh. Có lẽ bức tranh này đúng là tác phẩm của thầy Tề, nhưng đường nét phác hoạ rất đơn giản. Hơn nữa tác phẩm của thầy Tề tương đối nhiều, bức tranh này nhiều nhất cũng chỉ ba mươi triệu.

Trình Kiêu đi qua Điểm Thế Dạ, Điểm Thế Dạ vội vàng tiếp đón Vương Khánh Sinh, giả vờ không thấy Trình Kiêu.

Nhưng đương nhiên Lý Ny mẹ Điểm Hương không thể làm lơ Trình Kiêu, dù sao cũng là khách.

“Cậu là bạn của Điểm Hương đúng không, mau vào trong ngồi!” Lý Ny khách khí nói.

“Vâng.” Trình Kiêu nhẹ nhàng đáp lại đi qua bàn tiếp khách, đặt một tờ chi phiếu lên bàn tiếp khách.

Lý Ny cũng không để ý lắm, quay đầu tiếp đón Vương Khánh Sinh cùng chồng mình.

Trình Kiêu đi vào phòng, đám người Triệu Cao đã tới, còn có những người bạn khác.

Nhìn thấy Trình Kiêu Triệu Cao đang chơi điện thoại lập tức chào hỏi: “Trình Kiêu, lại đây ngồi!”

Trình Kiêu ngồi xuống cạnh Triệu Cao, Triệu Cao nói: “Tôi đang chơi cờ vua, năm con đen của chúng ta bị đá rồi!”

Trình Kiêu nhàm chán đáp lời: “Ừ.”

Chưa chơi xong một ván, Điểm Hương đã trở về từ triển lãm tranh, bắt đầu tiếp đón mọi người.

Đám người Tân Gia Lạc cũng đã tới.

Điểm Hương nhìn mọi người, thấy các khách mời đã đến gần đông đủ thì cười nói: “Mọi người ngồi đợi một lúc nhé, đợi khách của ba tôi đến đông đủ thì có thể bắt đầu bữa tiệc.”

“Không sao, Điểm Hương cậu không cần vội đâu, cứ ngồi xuống tâm sự cùng mọi người đi!” Một người bạn nam đỏ mặt nhìn Điểm Hương nói.

Tân Gia Lạc bên cạnh Dinh Dương cũng cười nói: “Đúng vậy Điểm Hương, mọi người đều là bạn, cậu đừng khách sáo, ngồi xuống trò chuyện cùng mọi người đi!”

Điểm Hương nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Trình Kiêu một lúc, rồi ngọt ngào mỉm cười nói: “Được, tôi sẽ xuống dưới ngồi cùng mọi người!”

Tân Gia Lạc lập tức lườm Dinh Dương ở bên cạnh mình, Dinh Dương lập tức hiểu ý, đứng lên cười nói: “Điểm Hương ngồi đây này!”

Nhưng Điểm Hương lại mỉm cười nói: “Không cần đâu, cạnh Trình Kiêu vẫn còn chỗ trống, tôi ngồi đấy là được rồi.”

Bởi vì nhân duyên của Trình Kiêu không tốt, nên chỗ ngồi cạnh Trình Kiêu không có ai, đúng lúc Điểm Hương chú ý đến.

Dinh Dương xấu hổ nhìn về phía Tân Gia Lạc, vẻ mặt Tân Gia Lạc trở nên thâm trầm, nếu sớm biết sẽ như vậy, chắc chắn Tân Gia Lạc đã bảo Dinh Dương chiếm chỗ bên cạnh Trình Kiêu từ sáng sớm.

“Anh Trình Kiêu, tôi có thể ngồi cạnh anh không?” Điểm Hương cười nói.

Trình Kiêu hơi hơi mỉm cười, nói: “Tôi ước mà không được ấy!”

Điểm Hương nở nụ cười như hoa: “Cảm ơn anh Trình Kiêu!”

Nhìn Điểm Hương và Trình Kiêu vừa nói vừa cười, Tân Gia Lạc vô cùng ghen ghét, tròng mắt xoay chuyển, bỗng nhiên nhìn Dinh Dương, lớn tiếng nói: “Đúng rồi Dinh Dương, hôm nay Điểm Hương hoa khôi của chúng ta tổ chức triển lãm tranh, một ngày trọng đại như vậy mà cậu đi tay không tới sao?”

Dinh Dương đã đi theo Tân Gia Lạc mấy năm, nên hai người có thể phối hợp vô cùng ăn ý. Thấy Tân Gia Lạc hỏi như vậy, Dinh Dương lập tức hiểu được Tân Gia Lạc muốn làm gì.

Dinh Dương lập tức lớn tiếng trả lời: “Anh Lạc, anh coi Dinh Dương em là ai chứ! Tuy Dinh Dương em không có tiền, nhưng hôm nay hoa khôi Điểm Hương tổ chức triển lãm tranh, ngày vui mừng như này sao em có thể đi tay không tới chứ?”
Nhấn Mở Bình Luận