Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu


Minh Ngữ Đồng càng nhìn càng thấy khó chịu.

Phó Dẫn Tu mỉm cười nói: “Lần sau mà lại xảy ra chuyện thế này thì đừng tiết lộ với anh nha.”

Anh nói như vậy, Minh Ngữ Đồng liền cảm thấy trong lòng đau xót, cô gật đầu, “Ừ. Ngày mai anh có kế hoạch gì không?”

Lần đầu tiên chủ động hỏi anh thế này, trong lòng Minh Ngữ Đồng vẫn không kiềm được sự thấp thỏm. Thì ra cô vẫn còn chịu ảnh hưởng của quá khứ. Vĩnh viễn cô không thể nào quên, lần đầu tiên cô hỏi về lịch trình của anh, dáng vẻ của anh rất lạnh lùng và không vui.

Hiện giờ Phó Dẫn Tu nằm mơ cũng muốn Minh Ngữ Đồng hỏi anh nhiều hơn. Nhưng đồng thời anh cũng nhìn thấy sự thấp thỏm mà cô đang cố giấu đi trong ánh mắt.

“Ngày mai anh phải đến nhà máy bên đó xem, còn phải bàn công việc với những người chủ nhà máy có ý định hợp tác. Sau đó tham gia một hội nghị ra mắt sản phẩm điện tử mới, buổi tối thì dùng cơm với chủ nhà máy màn hình.”

Nghe anh nói rõ ràng như vậy, sự thấp thỏm trong mắt Minh Ngữ Đồng không còn nữa, trên mặt nở nụ cười ấm áp.

“Lịch trình ngày mai khá bận, nhưng rảnh rỗi thì anh sẽ gọi điện cho em.”

“Anh đi nghỉ sớm đi.”


“Ừ. Nếu thuận lợi, sáng ngày kia xong việc thì buổi tối có thể về nhà.”

“Vậy anh tắt video rồi ngủ sớm đi. Ngủ ngon!”

“Ừ, em tắt trước đi, anh nhìn em tắt máy.” Phó Dẫn Tu dịu dàng nói, ánh mắt ấm áp, nụ cười chứa đầy sự bao dung.

Minh Ngữ Đồng đang ngại ngùng nên nhanh chóng tắt video rồi nằm xuống úp mặt vào trong gối.

Phó Dẫn Tu ngơ ngác nhìn vào màn hình điện thoại, chớp mắt vài cái.

Bảo cô tắt trước, cô thật sự tắt luôn sao?

Phó Dẫn Tu buồn bã bỏ điện thoại xuống, chẳng bao lâu sau lại nghe âm thanh thông báo cuộc gọi video.

Là điện thoại của Tiểu Cảnh Thời.

Đứa trẻ hư này, sao muộn như vậy rồi mà chưa ngủ!

Nhưng nghĩ đến chuyện cậu có thể ngủ cùng Minh Ngữ Đồng, Phó Dẫn Tu liền cảm thấy phấn chấn. Anh chấp nhận yêu cầu gọi video của Tiểu Cảnh Thời.

“Ba!” Trong video hiện lên hai lỗ mũi to to đen đen của Tiểu Cảnh Thời.

“Đồng Đồng đâu?”

Tiểu Cảnh Thời chớp chớp mắt, trở mình, nằm nghiêng người, một bên má bị ép vào nhìn như một chú heo con.

Phó Dẫn Tu kéo điện thoại ra xa một chút. Dáng vẻ này không đẹp mắt bằng Đồng Đồng nhà anh.

“Con đang ở phòng của mình, không ngủ cùng Đồng Đồng. Ba, con đã lớn rồi mà, sao có thể ngủ cùng Đồng Đồng được chứ!”

Phó Dẫn Tu: “…”


Lúc anh ở nhà, tiểu tử thối này cứ sống chết quấn lấy Minh Ngữ Đồng. Khi anh không ở nhà, cậu liền trở thành người lớn rồi? Cố ý phải không?

“Ba, hôm nay lúc con cùng Đồng Đồng về nhà, Đồng Đồng không tìm được chìa khóa. Sau đó phải bảo cậu mang chìa khóa đến.”

Phó Dẫn Tu ung dung thản nhiên nói, “Quên mang chìa khóa phải không?”

“Không phải đâu!” Tiểu Cảnh Thời lắc đầu, lại trở mình, nằm nghiêng sang bên kia, “Mẹ nói là đã cầm chìa khóa bỏ vào túi rồi.”

“Ừ.”

“Ba, có phải ba lấy chìa khóa đem đi không?”

Phó Dẫn Tu: “…”

Thật không hổ là con anh, rất thông minh!

“Sáng sớm hôm qua lúc cậu đến, ba đã nhìn chìa khóa trong tay cậu rất lâu, sau đó không biết ba đi đâu.”

Dĩ nhiên là đi lấy chìa khóa của Minh Ngữ Đồng rồi.

Hôm qua Phó Dẫn Tu thật sự bị kích động vì Minh Ngữ Tiền có chìa khóa nhà Minh Ngữ Đồng, còn anh lại không có. Vì thế anh lén đi lấy chìa khóa của Minh Ngữ Đồng, giao cho Giáp ba để đi làm một chìa giống như vậy.


Lúc đi, cửa nhà tự động khóa, dĩ nhiên là không cần chìa khóa nên Minh Ngữ Đồng cũng không biết chìa khóa trong túi của mình đã không còn nữa.

Sau khi Giáp ba đánh chìa khóa xong thì lén bỏ chìa khóa vào trong nhà cô, giả vờ như Minh Ngữ Đồng quên mang theo.

Phó Dẫn Tu sầm mặt nhìn Tiểu Cảnh Thời, tuy không nói rõ ràng nhưng anh là đã thừa nhận chìa khóa nhà của Minh Ngữ Đồng đúng là đã bị anh lấy đi, nhưng anh đã trả lại rồi còn gì.

“Ba, ba thật là nguy hiểm!”

“Đây gọi là thông minh!”

Tiểu Cảnh Thời: “…”

Chưa từng thấy ai mặt dày vô đối như vậy.

Phó Dẫn Tu rất không muốn nhưng vẫn nói thêm một câu, “Đừng nói với Đồng Đồng.”

“Hứ!” Tiểu Cảnh Thời xoay mặt đi, chuyện này cậu vẫn chưa suy nghĩ xong.


Nhấn Mở Bình Luận