Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hình tượng của ông chủ ngày càng sụp đổ.

Giáp ba trả chìa khóa nhà của Minh Ngữ Đồng lại cho Phó Dẫn Tu, Phó Dẫn Tu cất giữ rất cẩn thận.

Tiểu Cảnh Thời ôm lấy chân của Minh Ngữ Đồng, “Đồng Đồng, Giáp ba nói chuyện của mẹ đã giải quyết xong cả rồi, vậy có phải con lại có thể dọn về ở không?”

“Ừm. Con có thể yên tâm ở lại đây rồi.”

Có Phó Dẫn Tu trấn giữ, tin chắc đám ký giả kia cũng không dám đến quấy nhiễu cô, cho dù Tiểu Cảnh Thời ở đây cũng không bị ảnh hưởng.

“Tuyệt quá!” Tiểu Cảnh Thời đột nhiên chạy vào trong.

Sau đó, Minh Ngữ Đồng nghe thấy tiếng bánh xe kéo trên đất, phát ra âm thanh “Lộc cộc lộc cộc”.

Một lúc sau Tiểu Cảnh Thời đẩy một vali hành lí cao ngang ngửa cậu ra.

“Lúc con ở nhà đã dọn dẹp cả rồi, đem hết những thứ cần dùng chuyển đến đây.”

Phó Dẫn Tu: “...”

Tiểu tử này có ý định sống lâu dài ở đây sao?

Vậy còn anh thì phải làm sao?

Anh còn định khuyên Minh Ngữ Đồng về Lãng Viên ở. Bây giờ tiểu tử này dọn đến đây, Minh Ngữ Đồng sao có thể chịu đến Lãng Viên chứ? Tuy không hề muốn thừa nhận, nhưng thực tế trong lòng Minh Ngữ Đồng, e rằng địa vị của tiểu tử này còn cao hơn anh rất nhiều!

Phó Dẫn Tu nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiểu Cảnh Thời, chẳng phải đã nói là đồng đội của anh sao?


Minh Ngữ Đồng đương nhiên rất vui khi Tiểu Cảnh Thời có thể sống lâu dài ở đây, nhưng không biết ý của Phó Dẫn Tu thế nào, cũng không dám tùy tiện đồng ý.

Minh Ngữ Đồng quay sang nhìn Phó Dẫn Tu, trưng cầu ý kiến của anh.

“Ở đây không đủ chỗ.” Anh nói.

“Ai nói chứ, ở đây con đã có phòng riêng của mình rồi.” Tiểu Cảnh Thời liền nói.

Câu này thật đau lòng quá mà!

Vì anh không có!

Tiểu tử thối này, hoàn toàn không nghĩ đến cảm giác của ba gì cả.

“Không tin ba đi theo con mà xem.” Tiểu Cảnh Thời kéo tay Phó Dẫn Tu, đưa anh đến phòng của cậu.

“Ba xem, Đồng Đồng đã chuẩn bị sẵn cho con cả rồi.”

Bây giờ Phó Dẫn Tu rất chắc chắn tiểu tử này đang cố ý khoe mẽ với anh. Anh đang định lên tiếng nói vài câu châm chọc thì sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân của Minh Ngữ Đồng. Những lời vừa định thốt ra ngay lập tức nuốt trở vào.

Anh lập tức lộ vẻ uất ức, em mau đến xem, con trai bắt nạt anh.

Minh Ngữ Đồng: “...”

Phó Dẫn Tu không thèm để ý đến Tiểu Cảnh Thời nữa, nắm lấy tay Minh Ngữ Đồng, hỏi: “Con trai ở đây đã có phòng riêng rồi, còn anh thì sao?”

Vừa nói, ánh mắt Phó Dẫn Tu còn đồng thời liếc sang phòng ngủ của Minh Ngữ Đồng, “Anh ngủ ở đâu?”

Khóe miệng Minh Ngữ Đồng giật giật, “Anh có thể trở về Lãng Viên.”

“Em về cùng anh à?” Đôi mắt Phó Dẫn Tu sáng lên.

Minh Ngữ Đồng giật giật khóe miệng, nói: “Không.”

Hai người họ vừa mới làm lành, cô vốn không muốn mối quan hệ giữa hai người phát triển quá nhanh. Nếu theo Phó Dẫn Tu trở về Lãng Viên ở, vậy rốt cuộc thân phận của cô là gì? Hơn nữa, chỉ sợ chưa được vài ngày, anh lại dụ cô cùng ngủ chung trên một chiếc giường nữa.

Cũng may Phó Dẫn Tu vốn cũng không dám ôm hi vọng quá lớn, chỉ thuận miệng hỏi thế thôi.

Nếu Minh Ngữ Đồng đồng ý, vậy là do anh gặp may.

Nếu không chịu thì anh cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

“Vậy anh cũng ở lại đây.” Phó Dẫn Tu liền nói.

Minh Ngữ Đồng mỉm cười, “Nhà em nhỏ lắm, không đủ chỗ. Anh cũng biết mà.”

Phó Dẫn Tu: “...”


Cái gì gọi là tự lấy đá đập vào chân mình?

Tiểu Cảnh Thời sớm đã đẩy vali hành lý vào phòng của mình.

Lúc này, Phó Dẫn Tu và Minh Ngữ Đồng đang đứng trước cửa phòng Tiểu Cảnh Thời.

Phó Dẫn Tu vừa quay đầu, liền nhìn thấy Tiểu Cảnh Thời đặt vali xuống đất, đang lấy từng món từng món đồ bên trong ra.

Phó Dẫn Tu nhìn mà ngứa ngáy cả người, thật muốn vứt tiểu tử này về Lãng Viên quá!

Anh còn chưa được ở lại đây, tiểu tử này lại đang dọn dẹp đồ đạc.

Đây không phải cố ý đả kích anh sao?

“Hay là…” Phó Dẫn Tu mang vẻ mặt gian xảo lại liếc sang phòng ngủ của Minh Ngữ Đồng, “Hai chúng ta chịu khó ở chung một phòng?”

Minh Ngữ Đồng: “...”

Ai thèm chịu khó ở chung với anh chứ?

Thấy vẻ mặt thẫn thờ của Minh Ngữ Đồng, Phó Dẫn Tu cười gượng sờ sờ mũi, “Anh ngủ phòng khách cũng được.”

Minh Ngữ Đồng liếc nhanh vào phòng của Tiểu Cảnh Thời một cái, phát hiện cậu nhóc đang bước ra.

“Con phải thay đồ ngủ rồi.”

Sau đó, liền đóng cửa lại.

Minh Ngữ Đồng kéo Phó Dẫn Tu quay trở lại phòng khách, “Anh cứ nằng nặc đòi ở lại đây làm gì chứ? Về Lãng Viên không phải cũng vậy sao?”

Minh Ngữ Đồng cứ tưởng, trước đây Phó Dẫn Tu vì muốn theo đuổi cô, nên mới tìm mọi cách ở lì ở đây. Bây giờ cô cũng đã hứa với anh rồi, hai người làm lành rồi, anh cũng không cần cứ ở lì ở đây nữa.


“Không ở bên em, trong lòng anh cảm thấy không yên.”

Minh Ngữ Đồng: “...”

Vậy lúc anh đi làm thì sao?

“Lúc đi làm, thỉnh thoảng anh sẽ gọi video call với em.”

Minh Ngữ Đồng: “...”

“Em không cùng anh về Lãng Viên, vậy anh sẽ ở lại đây.” Phó Dẫn Tu dày mặt nói.

Minh Ngữ Đồng: “...”

Được lắm, lúc chưa làm lành với cô, anh ở lì ở đây, muốn làm lành với cô. Bây giờ làm lành rồi, anh lại có mục tiêu mới, muốn dụ cô về Lãng Viên.

Nhưng Minh Ngữ Đồng vẫn chưa định sẽ dọn qua đó, cảm thấy như vậy nhanh quá. Hơn nữa, cho dù sống cùng nhau, cảm giác ở đây và Lãng Viên cũng khác nhau. Ở đây là nhà của mình, cô sống ở đây luôn có cảm giác thoải mái. Nhưng nếu về Lãng Viên, cô có chút lo lắng.

Dường như Phó Dẫn Tu có thể lý giải một phần tâm tư của Minh Ngữ Đồng, thế nên bèn muốn sống ở đây, không ép cô phải cùng anh trở về Lãng Viên. Và cách nghĩ của anh cũng rất đơn giản, chỉ muốn được ở cùng Minh Ngữ Đồng. Cô không đến Lãng Viên, vậy thì anh dọn đến đây là được. Sống ở đâu đều không quan trọng, quan trọng là được ở cùng với cô. Lỡ mất bảy năm, anh rất trân trọng khoảng thời gian được ở cùng cô.

“Nhưng ở phòng khách anh phải ngủ dưới đất, cũng chẳng ra làm sao.”

“Vậy hay là…” Phó Dẫn Tu chỉ nói một nửa, liền thu lại. Vì Minh Ngữ Đồng đang lườm anh, biết rõ nửa vế sau anh đang định nói gì. Điều này khiến Phó Dẫn Tu rất chột dạ, nói không nên lời.

Minh Ngữ Đồng hết cách thở dài, “Ngày mai đến cửa hàng nội thất một chuyến đi, đặt cho anh một chiếc giường ở phòng khách.”



Nhấn Mở Bình Luận