Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

“Giáp một và Giáp hai từ nhỏ đã cùng anh huấn luyện, họ được dạy phải xem anh là ông chủ, họ là thuộc hạ của anh. Lúc đó họ còn nhỏ, thỉnh thoảng cũng có lúc mất khống chế. Nhưng thái độ đối với anh vẫn rất cung kính, thân thiết nhưng cũng không dám nhiều lời. Trong hoàn cảnh đó, tuy anh cũng có tiếp xúc với người khác nhưng thật ra vẫn chỉ có một mình anh, cũng không được như những đứa trẻ cùng tuổi, biết được một gia đình bình thường là như thế nào.”

“Cảm giác của con người cũng là một kiểu bản năng. Lúc đó anh cũng chỉ mơ hồ cảm thấy quan hệ của anh và bố mẹ không bình thường, nhưng cũng không thể làm gì. Mãi cho đến sau này lớn lên rồi thì đã không có cách nào thay đổi. Anh từng thử muốn thay đổi nó, nhưng hai người họ lại vốn chẳng hề có suy nghĩ này.”

Năm 12 tuổi, lần đầu tiên anh đón sinh nhật, lại là đón cùng Giáp một và Giáp hai. Đó cũng là lần đầu tiên anh được ăn bánh kem. Hình dáng của cái bánh kem đó vốn không được đẹp, là do Giáp một và Giáp hai lén tự mình làm. Nhưng đó là chiếc bánh ngon hơn tất cả những món ngọt trước đó mà anh được ăn. Và đó cũng là lần đầu tiên trong đời anh cảm nhận được sự ấm áp chân chính. Không phải là sự phục tùng lạnh nhạt, không phải sự đốc thúc nghiêm khắc mà xuất phát từ trái tim chân chính muốn tốt với anh và muốn làm anh vui.

Cũng chính vì thế, anh đã hỏi họ về cuộc sống hằng ngày với ba mẹ.

Vì thế, năm anh 13 tuổi, đưa ra một yêu cầu nhỏ rất đơn giản với ba mẹ mình. Anh chỉ muốn họ cùng anh đón sinh nhật thôi.


Nhưng đổi lại là sự từ chối lạnh lùng.

Bố Ba anh nói anh là người kế thừa của nhà họ Phó, đừng học theo những suy nghĩ rác rưởi ở bên ngoài. Ở nhà họ Phó, tình thân mãi mãi không quan trọng. Sau này đừng đưa ra những yêu cầu buồn cười như thế nữa.

Phó Dẫn Tu không hiểu, người một nhà cùng nhau đón sinh nhật, chuyện này sao có thể là chuyện buồn cười chứ?

Không chỉ thế, Phó Nhân Kiệt còn đuổi anh trở về Thorny, không cho anh trở về nhà nữa. Cho đến khi anh xử lý hết những tình cảm buồn cười đó, không trở thành một người tầm thường bị tình cảm chi phối.

Bây giờ Phó Dẫn Tu kể cho Minh Ngữ Đồng nghe cứ như đang kể chuyện của người khác vậy. Trên gương mặt anh cũng không hề có chút biểu cảm đau lòng nào.

“Vậy nên anh không biết cách xử lý những chuyện trên mặt tình cảm, không biết cách chung sống với những người thân thiết.”

“Trước nay em không hề hay biết. Sao anh không nói với em?”


“Anh không biết phải bắt đầu thế nào? Lúc đó anh rất kiêu ngạo, lại có một chút chủ nghĩa gia trưởng. Còn em lại đến từ một gia đình ấm áp như vậy. Ông nội bà nội đều yêu thương em, ba mẹ quan tâm em, em trai cũng luôn bảo vệ em. Anh không muốn để em biết dưới vẻ bề ngoài tự tin đó của anh lại là gia cảnh như vậy.” Phó Dẫn Tu chua chát nói.

Minh Ngữ Đồng kìm nén sự đau đớn trên người, xoay qua ôm lấy anh.

“Vậy thì không nhắc nữa, nơi đó sao có thể xem là nhà chứ? Bây giờ anh đã có nhà rồi. Có em, có Cảnh Thời, ba người chúng ta sẽ là một gia đình hoàn chỉnh. Anh nói anh không biết, nhưng em cảm thấy anh đã làm rất tốt.”

Phó Dẫn Tu: “...”

Cô đang khen anh sao?


“Sự nghiêm khắc của anh dành cho Cảnh Thời không giống với sự vô tình của ba mẹ anh. Tuy Cảnh Thời thường xuyên cãi nhau với anh, nhưng đó cũng là một cách thân mật, không phải sao? Dưới sự chăm sóc của anh, thằng bé hoạt bát, cởi mở, lém lĩnh. Tuy có lúc hay nói những lời chê bai anh nhưng vốn không phải là sợ hãi, trong câu nói luôn thể hiện sự thân thiết.”

Trong lòng Phó Dẫn Tu chợt rung động, nghe Minh Ngữ Đồng, đột nhiên cảm thấy rất ấm áp.

Và lúc này gương mặt của cô cũng đang dán chặt trên ngực anh, giống như muốn sưởi ấm trái tim anh vậy.

“Trước đây chỉ có một mình anh nỗ lực, nhưng anh không còn một mình nữa, anh còn có em, có Cảnh Thời. Anh là một người ba tốt, là một người mà ba anh mãi mãi không sánh được. Chúng ta luôn hối hận đã bỏ lỡ nhau suốt bảy năm qua. Nhưng nếu đổi một góc độ khác để suy xét, cũng chính vì bỏ lỡ nhau như thế, để chúng ta suốt bảy năm này, không ngừng suy nghĩ lại, tiến bộ, để bản thân trở nên tốt hơn.”


Nhấn Mở Bình Luận