Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

“Nhưng anh muốn ngủ cùng em” Nam Cảnh Hành nói bằng giọng hơi ấm ức, vỗ vào vị trí bên cạnh mình, “Em không qua đây à?”

Trình Dĩ An thấy giường đệm bên cạnh anh vốn đang phẳng phiu, bị anh vỗ mấy cái đã có vết, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn qua đó ngồi.

Trước đây, khi ở nhà Nam Cảnh Hành, nửa đêm lúc cô ngủ say sẽ bị anh bế về phòng ngủ của anh. Nhưng bây giờ cô rất tỉnh táo, cho dù chỉ là ngồi cạnh anh trên giường cô cũng cảm thấy mất tự nhiên.

“Nếu như để bác trai, bác gái nhìn thấy thì ngại lắm”

“Chỉ có em cảm thấy ngại thôi. Nếu như không phải sợ em da mặt mỏng, ba mẹ đã bảo em ở cùng phòng với anh từ sớm rồi.”

Trình Dĩ An nhớ lại dáng vẻ ám muội của bà Nam vừa rồi ở phòng khách, hóa ra là bà đã biết từ lâu.

“Đừng đuổi anh đi nhé” Nam Cảnh Hành đáng thương nói, “Cùng lắm thì sáng mai anh dậy sớm một chút, nhân lúc ba mẹ chưa ngủ dậy, về phòng trước”

Trình Dĩ An tức giận vẻo eo anh, “Cho dù là như thế, lẽ nào bác trai và bác gái sẽ tin anh không đến tìm em sao? Tự dối mình nhưng không dối được người!”


Nam Cảnh Hành cười, “Nếu đã vậy, thì càng không thể đuổi anh đi. Rõ ràng chúng ta không làm gì còn bị người khác hiểu lầm, vậy chi bằng cứ làm theo hiểu lầm của bọn họ đi.”

Trình Dĩ An: “.”

Khi cô còn đang rối rắm thì đã nghe thấy tiếng sột soạt bên cạnh.

“Anh cởi quần áo làm gì?” Trình Di An hốt hoảng.

“Đi ngủ” Nam Cảnh Hành nhìn cô bằng ánh mắt ngây thơ vô tội.

“Đi ngủ, anh... anh cũng không cần phải cởi đổ chứ?” “Nhưng anh quen ngủ trần”

Trình Dĩ An: “...”

Cô tin mới lạ đấy!


Cô và anh yêu nhau đã được một khoảng thời gian, cô cũng hiểu đôi chút về sự mặt dày của người này. Nhưng cô vẫn chưa kịp nói gì đã bị Nam Cảnh Hành nhào tới.

Trình Dĩ An nằm lên đệm, Nam Cảnh Hành ở phía trên, tim đập thình thịch như nổi trống.

Anh... anh sẽ không ở đây muốn...

“Em nghĩ cái gì thế?” Nam Cảnh Hành bật cười, hôn lên môi cô, “Có thế nào cũng không thể làm gì em ở đây được. Anh chỉ muốn ôm em ngủ thôi.”

Trình Dĩ An đỏ mặt, vùi mặt trong lồng ngực anh, “Ngủ ngon!”

Mặt áp vào ngực anh, cô có thể cảm nhận rõ ràng rung động trong ngực anh, cũng nghe thấy nhịp tim đập rộn ràng trong lồng ngực mình.

Một lúc sau, cô nghe thấy Nam Cảnh Hành hỏi: Em có muốn đến tham quan phòng anh không?”

Trình Dĩ An: “.”

Nửa đêm nửa hôm, tham quan cái gì chứ?

Trình Dĩ An véo nhẹ anh, “Rốt cuộc là anh có ngủ không hả?”


Nhấn Mở Bình Luận