Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Khi đó, hai ông bà Minh gia thường xuyên dẫn cô đến Sở gia chơi, Minh lão thái thái đã bí mật nói với cô, kêu cô nói chuyện nhiều với Sở Chiêu Dương chút, khuyên giải anh. Sở Chiêu Dương là đứa nhỏ đáng thương, trải qua chuyện đáng sợ như vậy.

Sau khi nghe xong, cô cũng cảm thấy Sở Chiêu Dương vô cùng đáng thương. Đương nhiên, cũng là vì Sở Chiêu Dương đẹp trai nữa.

Khi còn bé không hiểu chuyện, lại là coi gái cưng của Minh gia, nếu như thái độ của đối phương đối với mình không tốt, cô đương nhiên cũng sẽ không đem mặt nóng dán vào mông lạnh.

Nhưng do Sở Chiêu Dương đẹp trai nên cô nhịn.

Đối với người ưa nhìn, Minh Ngữ Đồng luôn sẽ kiên nhẫn nhiều hơn chút.

Cũng bởi vì ở Sở gia nên cô cũng thân với Sở Điềm, là bạn tốt của Sở Điềm. Lại nghe Sở Điềm nói qua chuyện của Sở Chiêu Dương, Sở Điềm cũng rất đau lòng, phiền não vì anh trai. Vì vậy, Minh Ngữ Đồng mới càng có kiên nhẫn nói chuyện với Sở Chiêu Dương.

Dần dần, Minh Ngữ Đồng cũng coi Sở Chiêu Dương như anh trai. Bây giờ thấy Sở Chiêu Dương thay đổi chút xíu, cô thật sự vui mừng cho anh.

“Học trưởng, anh yên tâm là tốt rồi, em sẽ không thật sự suốt ngày quấn lấy Cố Niệm đâu, sẽ không quấy rầy đến hai người.” Minh Ngữ Đồng mặt đầy biểu tình “em hiểu mà”.

Vốn là chế nhạo nhưng Sở Chiêu Dương nghe rồi lại còn một bộ “coi như em hiểu chuyện”, ngược lại khiến cho Minh Ngữ Đồng nghẹn họng không nhẹ.

Minh Ngữ Đồng dứt khoát không để ý đến Sở Chiêu Dương nữa, lúc nhìn Cố Niệm, cũng chú ý tới Mạnh Tư Liên bên cạnh Cố Niệm.


Minh Ngữ Đồng dừng một chút, ánh mắt rơi lên mặt Mạnh Tư Liên liền không thu về được nữa.

“Sao thế?” Cố Niệm kỳ quái hỏi, phản ứng của Minh Ngữ Đồng hơi khó hiểu

Mạnh Tư Liên cũng có chút mất tự nhiên, không hiểu Minh Ngữ Đồng tại sao lại nhìn mình như vậy.

Cô ta còn cúi đầu nhìn, không phát hiện trên người mình có gì không ổn.

Minh Ngữ Đồng hoàn hồn, lắc lắc đầu, nói: “Không có gì, chỉ là nhìn cô gái này hơi quen mắt, nhất thời cũng không nhớ ra từng gặp ở đâu.”

Lúc này Sở Chiêu Dương nhàn nhạt mở miệng: “Em mới về nước không bao lâu, có thể gặp được bao nhiêu người chứ? Người giống người thôi.”

Minh Ngữ Đồng vẫn có chút nghi hoặc nhìn Mạnh Tư Liên, chậm rãi gật đầu: “Có lẽ vậy.”

Mạnh Tư Liên cười cười, nói: “Có lẽ chị đã từng đến đây nhìn thấy em không chừng. Lúc chị thấy em, nhất định là không chú ý, bây giờ lại nhìn liền cảm thấy quen mắt.”

Minh Ngữ Đồng đãng trí gật đầu, Mạnh Tư Liên nói rất có lý, cũng không biết có thuyết phục được cô hay không.

Lúc này, trợ lý của Minh Ngữ Đồng nhỏ giọng nhắc nhở: “Giám đốc Minh, sắp đến giờ rồi.”

Minh Ngữ Đồng giơ cổ tay nhìn, quả nhiên là thế.

“Chúng ta lần sau nói chuyện nhé.” Cố Niệm chủ động nói, biết Minh Ngữ Đồng tới gặp khách hàng, không thể để khách hàng đợi.

Minh Ngữ Đồng gật đầu, cũng không dám dây dưa thêm, giải thích: “Khách hàng lần này rất quan trọng, nhà chị vô cùng coi trọng. Không dám đắc tội đối phương.”

Rất nhiều người hâm mộ Minh Ngữ Đồng sinh ra ở nhà giàu sang, hình như không cần phiền lo gì cả. Cố Niệm mặc dù cho tới bây giờ chưa từng hâm mộ cái gì nhưng từ sau khi ở bên Sở Chiêu Dương, cô cũng biết, rất nhiều người hâm mộ bọn họ, thật ra căn bản không hiểu cuộc sống của bọn họ.

Đãi ngộ trời sinh, mang đến cũng là trách nhiệm trời sinh.

Vị trí sinh ra khác nhau, trách nhiệm cũng khác nhau.


Con nhà giầu thường xuất hiện trên tin tức hoặc trong scandal, thật ra thì vĩnh viễn không nhiều bằng những người cố gắng vươn lên như Sở Chiêu Dương, Minh Ngữ Đồng. Đại đa số con nhà giầu đúng là trong nhà có tiền nhưng tuyệt đối không đến mức độ như Minh Ngữ Đồng.

Trong mắt Sở Chiêu Dương và Minh Ngữ Đồng, đám người đó chẳng qua là khoa tay múa chân, có chút tiền lẻ tự cảm thấy không tệ mà thôi.

Nếu nói những gia tộc lớn này có ăn chơi không?

Cũng có, nhưng sẽ không quá mức.

Dù là người coi thường người khác giống như Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan, đó là vấn đề về tính cách, nhưng lúc làm việc vẫn vô cùng cố gắng

Bọn họ cũng có phiền não của bọn họ, giống như Minh Ngữ Đồng, cũng phải cố gắng duy trì phát triển sự nghiệp của gia tộc, cũng có lúc tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, cũng phải dè dặt vì khách hàng.

Vì thể diện của gia tộc, bản thân mình hy sinh không ít.

Nhìn Minh Ngữ Đồng dường như đã gầy hơn hẳn lúc mới về nước. Vừa về nước, tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu, không dễ dàng gì. Cố Niệm không dám giữ cô lại, Minh Ngữ Đồng cười áy náy, vội dẫn trợ lý đi.

Mạnh Tư Liên thật ra cũng có chút khó hiểu, Minh Ngữ Đồng làm sao lại chú ý tới nhân vật nhỏ như mình, còn cảm thấy quen mắt. Vì vậy, ánh mắt như có suy nghĩ nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Minh Ngữ Đồng.

Cũng không biết là ánh mắt của cô ta quá cố chấp, dẫn tới sự chú ý của Minh Ngữ Đồng hay là trùng hợp.

Minh Ngữ Đồng đang đi, vừa hay cũng quay đầu lại, ánh mắt rơi lên mặt Mạnh Tư Liên.

Mạnh Tư Liên ngẩn ra, lập tức chột dạ dời mắt đi, cúi đầu xuống.


Ánh mắt Minh Ngữ Đồng khẽ thu lại.

Thật sự... rất quen mắt.

Nén tâm tư xuống, Minh Ngữ Đồng đem toàn bộ sự chú ý lên công việc tiếp theo.

Lúc dẫn trợ lý gần đến nhà hàng tây trong khách sạn Tề Lâm, phục vụ liền chủ động ra đón: “Cô Minh, mời vào trong.”

Minh Ngữ Đồng khẽ mỉm cười, theo sau phục vụ.

Số lần cô đến đây không ít, phục vụ có thể nhận ra cô, cô cũng không cảm thấy kỳ quái. Địa điểm, thời gian tối nay đều là đối phương đặt. Nhà hàng cũng là đối phương đặt.

Cô mới liên lạc với trợ lý của đối phương, đến bây giờ vẫn chưa thể trực tiếp liên lạc với ông chủ lớn đằng sau. Theo cách nói của trợ lý đối phương, dù sao bọn họ cũng ở đây, trực tiếp gọi điện thoại cho phục vụ của khách sạn, đặt nhà hàng cũng tiện, không cần phiền cô.

Theo phục vụ tiến vào nhà hàng, Minh Ngữ Đồng phát hiện, bên trong nhà hàng lại không có một người khách nào cả.

Khách sạn Tề Lâm mặc dù không ở trung tâm thành phố nhưng lấy phương thức nghỉ dưỡng làm trung tâm, xây ở ngoại ô. Phàm là người có điều kiện kinh tế cho phép, muốn nghỉ dưỡng thời gian ngắn thì nơi này chính lựa chọn hàng đầu của mọi người.


Nhấn Mở Bình Luận