Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bên dưới rất loạn, nên không ai quan tâm âm thanh trên lầu.

Cố Lập Thành giơ chân đạp cái bàn bay đi, nhân lúc đó Sở Chiêu Dương mở cửa xông ra ngoài. Anh biết rằng cảnh sát đã bắt đầu tấn công rồi. Nhưng anh không có vũ khí, càng không thể để người của tổ chức R bắt làm con tin để uy hiếp cảnh sát. Sở Chiêu Dương chạy thật nhanh về phía cửa sổ ở hành lang, đột nhiên xuất hiện hai người đàn ông.

Cả hai đều mặc vũ trang. Một người trong đó, là Ngôn Luật!

Trên mặt người cảnh sát còn lại lộ vẻ vui mừng, vội vàng nói: “Sở tiên sinh, đi cùng chúng tôi.”

Đúng lúc đó Ngôn Luật giơ súng, chỉa thẳng vào trán Sở Chiêu Dương. Sắc mặt người cảnh sát kia lộ vẻ hoảng hốt: “Anh làm gì thế?”

Ngôn Luật túm lấy người Sở Chiêu Dương, dí súng sát vào huyệt thái dương anh, gằn giọng quát: “Không được manh động!”


“Ngôn Luật, anh…” Cảnh sát đó vô cùng kinh ngạc, vội vã chĩa súng vào Ngôn Luật.

“Mày dám nổ súng thì Sở Chiêu Dương cũng không sống nổi đâu.” Ngôn Luật lạnh lùng nói.

Vị cảnh sát đó cứng đờ, căm hận nói: “Anh là phản đồ!”

“Hay là, tao nên gọi mày là Mercury.” Cố Lập Thành chậm rãi bước đến, trên mặt không lộ chút cảm giác căng thẳng, dường như sự hỗn loạn hiện tại không liên quan đến ông ta.

Ngôn Luật cảm thấy người đàn ông này rất quen, nhất thời không nhớ ra là ai.

Hắn ở trong tổ chức R, tuy đã thăng thành cán bộ nhưng vẫn chưa từng được trực tiếp gặp mặt Cố Lập Thành. Trước kia khi đưa cho Sở Chiêu Dương video của Cố Lập Thành, bản thân hắn ta cũng đã từng điều tra qua về người này. Nhưng trong lúc này, hắn không thể nhập người đàn ông trẻ tuổi trên ảnh hồ sơ với người đàn ông trước mặt làm một.

Nhưng hắn nghĩ đến lời đồn về diện mạo của cấp cao trong tổ chức R. Trong số đó, đặc trưng của Pruto là rõ ràng nhất, trên khóe mắt có vết sẹo dữ tợn, cặp mắt nhìn người khác như của một con kền kền.

Còn người không giống thành viên trong tổ chức R nhất, chính là Neptune. Người này giống như một học giả nho nhã, gương mặt rất hiền hậu tài năng, nhưng bên trong còn nguy hiểm hơn cả Pruto. Ông ta một khi nổi loạn sẽ khí thế hùng hồn, mưa gió bão bùng, giống như Neptune trong thần thoại La Mã là đại diện cho sóng gió và đại dương.

Nghĩ đến đây, Ngôn Luật gọi: “Neptune.”


Cố Lập Thành nhíu mày, mỉm cười: “Không hổ danh là người lên chức thành công trong khoảng thời gian ngắn.” Trong tình hình thế này, chỉ nhìn một cái đã nhận ra ông ta.

Cố Lập Thành giơ súng, chĩa vào cảnh sát bên cạnh Ngôn Luật. Cảnh sát trợn tròn mắt, tim đập mạnh căng thẳng. Lẽ nào hôm nay mình phải chết ở đây?

Ngôn Luật có chút nhẹ nhõm, nhưng súng trên tay vẫn dí sát vào Sở Chiêu Dương. Đã có Cố Lập Thành ở đây, hắn không cần lo tên cảnh sát kia làm loạn nữa. Sắc mặt của cảnh sát vô cùng căng thẳng, nhìn chằm chằm vào Sở Chiêu Dương, nghe thấy anh nói: “Tôi đã ở trong tay các người rồi, hãy thả anh ta đi!”

“Haha, thả hắn ra, để hắn nói cho mọi người biết tao là gián điệp sao?” Ngôn Luật cười lạnh.

Cố Lập Thành sắc mặt không thay đổi, giơ súng về phía cảnh sát, thản nhiên nổ súng.

“Đoàng” một tiếng, cảnh sát kia ngã ra khỏi cửa sổ phía sau lưng. Anh ta rơi ra ngoài, chỉ kịp nắm lấy dây thừng vừa thả xuống ban nãy, giảm tốc độ sau đó đáp xuống đất. Xuống tới nơi rồi, anh ta mới kịp nhận ra, trên cơ thể không có vết máu nào, chỉ cảm thấy cơn đau từ lồng ngực do vết đạn tạo thành phía ngoài áo chống đạn. Nếu muốn giết anh ta, kẻ kia nhẽ ra phải nhắm vào đầu. Khoảng cách gần như vậy, thật không thể tin được hắn đã bắn trượt.

Anh ta ngẩn ra. Tại sao hắn không giết mình?


Sau khi định thần lại, anh ta nhanh chóng tìm chỗ ẩn náu và liên lạc về: “Báo cáo, báo cáo, đã phát hiện ra gián điệp, chính là Ngôn Luật!”

***

Phía trong, Ngôn Luật vẫn không hay biết về chuyện đã xảy ra. Hắn ép Sở Chiêu Dương đi về phía trước. Cố Lập Thành đi sau cùng, sắc mặt nho nhã ung dung trước đó đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Nhân lúc Ngôn Luật mất cảnh giác, Cố Lập Thành nhanh như cắt đánh mạnh vào cổ tay đang cầm súng của hắn khiến hắn giật mình, tay cầm súng nơi lỏng. Đúng lúc đó, Sở Chiêu Dương cũng nhanh chóng phối hợp, khom lưng sau đó quay người đạp vào bụng Ngôn Luật. Hắn mất thăng bằng, thả lỏng tay, súng rơi xuống đất. Sở Chiêu Dương lập tức cầm lên, chĩa ngược về phía hắn.

Ngôn Luật trừng mắt nhìn Cố Lập Thành: “Ông làm vậy là ý gì?”


Nhấn Mở Bình Luận