Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

“Tôi sợ cô ấy xảy ra chuyện, liền gọi điện thoại cho bệnh viện bên kia. Họ nói rằng, cô ấy đã xuất viện rồi.”

Trong lòng Sở Chiêu Dương trở nên trống rỗng: “Với vết thương của cô ấy, có thể xuất viện nhanh như vậy sao?”

“Vốn là không thể.” Thi Hoằng Trạch lắc đầu, “Còn chuyện nữa, sau khi anh nghe xong, nhất định không được mất bình tĩnh.”

“Chuyện gì?” Thi Hoằng Trạch càng nói như vậy, Sở Chiêu Dương càng không thể bình tĩnh được.

“Nửa đêm ngay trước hôm xuất viện, có hai người đàn ông mang theo súng tới tấn công cô ấy. Bệnh viện đã báo cảnh sát nhưng vẫn chưa bắt được người. Tôi nghĩ có thể là Cố Niệm sợ ở đó không an toàn, cho nên vết thương còn chưa có tốt, đã vội vàng xuất viện.” Nhưng mà anh cũng không giải thích được tại sao Cố Niệm lại tắt máy.


Sở Chiêu Dương vừa nghe thấy, liền trực tiếp ngồi dậy, xoay người xuống giường.

“Chiêu Dương, con muốn làm gì?” Hướng Dư Lan khẩn trương kêu lên.

Sở Chiêu Dương hôn mê hơn một tháng, trong thời gian đó hoàn toàn dựa vào dung dịch dinh dưỡng để sống, trên người làm gì có chút sức lực nào. Hai chân chạm đất, vừa mới đứng lên, cả người liền ngã xuống đất. Hướng Dư Lan lao tới, Thi Hoằng Trạch đã đi trước một bước đỡ Sở Chiêu Dương lên.

“Anh vừa mới tỉnh, sức khỏe chưa ổn định, không thể đi lại được ngay đâu.” Thi Hoằng Trạch lên tiếng nhắc nhở, “Cho dù chuyện có cấp bách thế nào đi chăng nữa, trước tiên cũng phải để bản thân hồi phục đã.”

“Điện thoại của tôi đâu?” Sở Chiêu Dương được đỡ lên giường, mặt mày xanh mét, cảm thấy bản thân cực kỳ vô dụng.

Thím Dư lập tức lấy điện thoại đưa cho anh. Vì sợ có người vì chuyện công việc muốn tìm anh, phát hiện ra việc anh bị thương nặng nên điện thoại vẫn luôn tắt. Anh mở điện thoại lên, gọi điện cho Cố Niệm nhưng không thể liên lạc được. Sau đó anh lại gọi điện thoại cho Mục Lam Thục, nhưng kết quả cũng y như vậy.

“Mấy ngày nay, Cố Niệm có trở lại Lan viên không?” Sở Chiêu Dương hỏi thím Dư.


“Tôi không biết.” Thím Dư lắc đầu, “Tôi vẫn luôn ở trong bệnh viện, cho nên...”

Nhưng mà, Sở Chiêu Dương nghĩ, có lẽ Cố Niệm sẽ không trở về. Đầu tiên vì cho rằng Cố Lập Thành là một trong những người bắt cóc anh năm đó, sau đó lại nghe thấy Hướng Dư Lan vũ nhục, sao cô ấy có thể trở lại Lan viên được chứ? Hơn nữa, có lẽ Hướng Dư Lan cũng sẽ phái người đến đó nhìn canh giữ, không cho phép Cố Niệm trở về nữa. Trong lòng Sở Chiêu Dương cảm thấy đau xót, trong khoảng thời gian anh hôn mê, Cố Niệm phải chịu nhiều ủy khuất như vậy. Anh luôn nói sẽ bảo vệ cô ấy, nhưng lại không thể che chở được cho cô ấy, ở bên cô ấy lúc cô ấy khó khăn nhất, cần anh nhất. Cô ấy vì cứu anh, mà tính mạng bị đe dọa. Sau khi tỉnh lại một lòng chỉ muốn gặp anh, còn mang theo vết thương tới, lại bị mẹ anh đuổi đi.

Có lẽ cô ấy đã biết sai sự thật về Cố Lập Thành. Vì chuyện ấy, cộng thêm sự ngăn cản của ba mẹ anh, cô ấy đã chọn cách rời đi, không bảo giờ xuất hiện trước mặt anh nữa. Nghĩ đến khả năng này, trong ngực Sở Chiêu Dương bị nghẹn lại đau đớn vô cùng.

Sở lão thái thái không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ thống khổ này của Sở Chiêu Dương, bà không ngừng tự trách. Cũng là do bọn họ làm ra cả, không để Cố Niệm có một cơ hội để giải thích rõ ràng, ngay cả cơ hội để cho con bé gặp mặt Sở Chiêu Dương một lần cũng không cho, liền ép đứa nhỏ rời đi. Bọn họ làm vậy, không phải là những kẻ độc ác vong ân phụ nghĩa hay sao! Trước đây bà luôn miệng nói yêu quý con bé, vậy mà đến khi xảy ra chuyện, bà cũng không tin con bé, nói vứt bỏ liền vứt bỏ. Sau này bà làm thế nào đối mặt với Cố Niệm đây! Bà đã già rồi, đã hồ đồ rồi! Đem ân nhân trở thành kẻ thù, hai đứa nhỏ đang tốt đẹp lại chia rẽ chúng nó.

Vành mắt Sở lão thái thái đỏ lên, lúc đối mặt với Sở Chiêu Dương, xấu hổ không nói nên lời. Bà cũng không còn mặt mũi nào nói lời an ủi Sở Chiêu Dương nữa. Bà quay đầu đi chỗ khác, đúng lúc thấy sự chột dạ trên mặt của Hướng Dư Lan. Ánh mắt bà sắc như dao nhìn sang.


“Có phải cô biết chuyện gì rồi không?” Bà lớn tiếng hỏi.

Hướng Dư Lan vẫn còn đang cúi đầu suy nghĩ, cũng không biết Sở lão thái thái đang nhìn mình. Nhưng nghe thấy giọng nói nghiêm nghị của Sở lão thái thái, theo bản năng liền run lên. Có điều, đợi mãi mà vẫn không nghe thấy ai trả lời câu hỏi của Sở lão thái thái, Hướng Dư Lan mới ngẩng đầu lên, nhìn sang bốn phía. Lại phát hiện, tất cả mọi người đều đang nhìn về phía mình. Lúc này Hướng Dư Lan mới phản ứng được, lời này của Sở lão thái thái, là đang hỏi bà.

Kiên nhẫn của Sở lão thái thái đã hết sạch, nghiêm nghị quát lên một tiếng: “Nói!”

Hướng Dư Lan co rúm lại, không phản ứng kịp: “Nói... nói cái gì ạ?”


Nhấn Mở Bình Luận