Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Dương Thụy Tuyết mím môi không nói, Ôn Tịnh Nhã nhét một lọ thuốc nhỏ vào trong tay cô ta: “Cho nên, cậu còn chần chừ gì nữa? Ông ta căn bản không quan tâm đến cậu, còn làm cậu mất mặt. Cố Niệm cướp đi những thứ vốn thuộc về cậu, còn dám khinh thường cậu. Dù thế nào, cũng phải để mọi người biết, Cố Niệm không phải thứ tốt đẹp gì.”

Dương Thụy Tuyết mím chặt môi, nắm chặt lọ thuốc trong lòng bàn tay, ánh mắt lóe sáng.

Lúc này, hai người đột nhiên nghe thấy một tràng hò hét kinh ngạc.

“Đó không phải là Chu Tự Chương sao? Tôi không nhìn nhầm chứ!”

“Là chú ấy. Trời ạ, mà trường học đã mời chú ấy đến sao? Thầy hiệu trưởng của chúng ta lợi hại thật đó.”

Ôn Tịnh Nhã và Dương Thụy Tuyết vội vàng đi đến xem, nhìn thấy một người đàn ông hơn 40 tuổi đang bị vây quanh đi về phía này. Trên đường đi, có rất nhiều người đang chụp ảnh, vệ sĩ đang chặn đám đông. Hiệu trưởng và chủ nhiệm khoa và mấy giáo viên trong ban giám khảo bao gồm cả đại diện của Ái Nhạc Đoàn cũng đi đến bắt tay anh.

“Chú ấy cũng đến làm giám khảo của chúng ta sao?” Ôn Tịnh Nhã nghe thấy có người hỏi.

Ôn Tịnh Nhã đứng thẳng lưng, cất cao giọng nói: “Mình chưa từng nghe chú Chu nhắc đến chuyện này, có lẽ chỉ là đến xem một chút thôi.”

Câu nói này vừa cất lên, mọi người đều kinh ngạc hỏi: “Cậu biết Chu tiên sinh sao?”


Ôn Tịnh Nhã cười khoe mẽ, nói: “Chu tiên sinh và cha mình có quen biết, bởi vì mình học âm nhạc, cũng có may mắn được cùng dự họp và ăn cơm với chú Chu. Con người chú Chu rất dễ tiếp xúc, bình dị dễ gần, còn đặc biệt nói với mình, gọi chú ấy là chú Chu là được.”

Lúc này, hiệu trưởng đang dẫn Chu Tự Chương đến chỗ ngồi, Ôn Tịnh Nhã liền đi ra.

Cười ngọt ngào, nũng nịu gọi: “Chú Chu.”

Chu Tự Chương lúc này chính là tiêu điểm chú ý của mọi người, Ôn Tịnh Nhã gọi như vậy khiến cô ta cũng trở thành tiêu điểm.

Tất cả mọi người đều quay lại nhìn.

Ôn Tịnh Nhã rất hưởng thụ sự chú ý này, huênh hoang đi đến, đứng trước mặt Chu Tự Chương: “Chú đến rồi.”

Chu Tự Chương có chút nghi hoặc, nhưng vẫn giữ phong độ, cười gật đầu: “Đúng vậy.”

Ôn Tịnh Nhã không ngờ Chu Tự Chương vẫn còn nhớ cô ta.

Lúc cô ta đi đến, trong lòng còn thấp thỏm sợ Chu Tự Chương sớm đã quên cô ta rồi.

Suy cho cùng, người Chu Tự Chương từng gặp rất nhiều, cô ta cũng chỉ có duyên gặp anh một lần. Hơn nữa còn là chuyện của rất nhiều năm về trước, có lẽ anh không hề có bất kỳ ấn tượng gì về cô ta.

Lúc nghe thấy câu trả lời của Chu Tự Chương, gương mặt Ôn Tịnh Nhã vui mừng, đang định nói chuyện thì thấy Chu Tự Chương đã quay sang hỏi hiệu trưởng đang đứng ở bên cạnh anh: “Em học sinh này là….”

Hiệu trưởng cũng ngây người, ngờ vực nhìn Ôn Tịnh Nhã.

Người ta cũng không biết cô ta, cô ta chạy đến nhận thân thích gì chứ?

Không biết là ai ở bên cạnh cười “Hì hì” một tiếng, xung quanh lập tức vang lên những tiếng cười trộm.

Sắc mặt Ôn Tịnh Nhã lúc xanh lúc trắng, nhưng càng khiến cô ta mất mặt chính là hiệu trưởng cũng không biết cô ta. Ông còn quay đầu lại hỏi chủ nhiệm khoa đứng bên canh: “Em học sinh này là…”


“Em ấy là học sinh Ôn Tịnh Nhã của khoa tôi.” Chủ nhiệm khoa vội nói, “Em ấy đánh đàn rất hay.”

“Ồ.” Hiệu trưởng gật đầu, vừa nhìn đã biết là không để tâm rồi.

Để cứu vãn danh dự, Ôn Tịnh Nhã nói: “Trước đây cháu và cha cháu có vinh hạnh dùng bữa cùng chú một lần. Có lẽ là Chu tiên sinh không ấn tượng lắm.”

Lúc này, cô ta không dám gọi là chú Chu nữa.

“Thì ra là như vậy.” Chu Tự Chương cười gật đầu, “Tôi thất lễ rồi.”

Câu này của anh, mọi người đều không nghe ra có vấn đề gì, còn nhao nhao lên tán thưởng anh là người khiêm tốn, có phong độ.

“Bác Chu!” Một giọng trẻ con non nớt đột nhiên vang lên.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía phát ra âm thanh, trong lòng thầm nghĩ đây lại là nhà ai đến nhận thân thích nữa vậy. Vừa rồi thấy Ôn Tịnh Nhã đâm đầu vào vách đá, vậy mà ngay sau đó lại vội vàng đến đâm đầu tiếp ư?

Kết quả nhìn thấy một cậu nhóc khá mũm mĩm đang hấp ta hấp tấp chạy đến. Gương mặt nhỏ vì chạy nhanh mà đỏ bừng bừng, đôi mắt đen láy vô cùng trong sáng.

Trong lúc mọi người cho rằng Chu Tự Chương sẽ mặt mày ngơ ngác thì ai ngờ Chu Tự Chương lại vui mừng nở nụ cười, hoàn toàn khác với hình tượng ban nãy khi nói chuyện với Ôn Tịnh Nhã. Thậm chí còn bỏ lại đám người hiệu trưởng, chủ động đi nhanh về phía trước đón cậu bé. Anh đi đến, bế cậu bé lên, nhấc cậu bé lên cao tận đỉnh đầu, hoàn toàn không quan tâm xung quanh có rất nhiều người đang nhìn.


“Bánh Gạo Nhỏ, sao cháu lại đến đây? Mẹ cháu cũng ở đây sao?” Chu Tự Chương cười híp mí hỏi.

Bánh Gạo Nhỏ giơ tay chỉ ra xa: “Ở đằng kia kìa.”

Cố Niệm và Mục Lam Thục cũng đi đến, Chu Tự Chương liền bế cậu bé đi qua đó.

Vừa đi anh vừa hỏi: “Cháu có nhớ bác không?”

“Rất nhớ ạ!” Hai tay Bánh Gạo Nhỏ ôm lấy cổ của Chu Tự Chương, “Cháu vẫn muốn nghe bác kéo đàn violin nữa.”

“Được, hôm nay bác về sẽ kéo đàn cho cháu nghe.” Chu Tự Chương lập tức nói. Mọi người xung quanh nghe xong đều ngạc nhiên đến ngây người.

Đây là Chu Tự Chương đó!

Bậc thầy kéo đàn violin số một thế giới, niềm tự hào của nhân dân cả nước, được mệnh danh là nhân vật quốc bảo!

Thông thường cứ hai năm một lần, anh sẽ tổ chức biểu diễn hòa nhạc vòng quanh thế giới. Nhưng số buổi biểu diễn cũng không nhiều, chủ yếu là chọn một thành phố của một vài quốc gia để đến biểu diễn. Đương nhiên lần nào cũng có buổi biểu diễn ở thủ đô Viên của Áo. Vé của buổi biểu diễn hòa nhạc ngàn vàng khó mua cũng không phải nói quá. Vé bán chính thức căn bản không mua được, vé bán trước vừa được phát hành đã bị giành giật hết trong vòng một giây. Cho dù là những người đầu cơ vé cũng không thể tranh được với đám người mua vé. Thỉnh thoảng có kẻ đầu cơ may mắn có thể tranh được thêm mấy vé, bán ra ngoài với giá gấp đôi cũng vẫn có người mua. Mỗi lần khi anh bắt đầu công bố tin tức tổ chức buổi biểu diễn hòa nhạc, trên mạng sẽ xuất hiện hàng loạt bình luận xin vé. Mà mỗi thành viên trong đoàn đội của Chu Tự Chương đều sẽ bị họ hàng và bạn bè thân thiết điên cuồng uy hiếp, hy vọng có thể có được một tấm vé. Đặc biệt là những gia đình trong nhà có trẻ con đang học nhạc thì càng kinh khủng hơn. Trước đây từng có vị quan chức quyền cao chức trọng nào đó, hy vọng Chu Tự Chương có thể nhận con gái mình là học trò, nhưng đã bị anh từ chối thẳng thừng.


Nhấn Mở Bình Luận