Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trên đường tới bệnh viện, Sở Chiêu Dương đã nói những chuyện đã xảy ra cho lão thái thái, nhưng anh không kể quá chi tiết. Anh chri nói cậu nhóc bị thương và tất cả là do Ngôn Sơ Vi gây ra. Dù sao lão thái thái cũng sẽ biết Bánh Gạo Nhỏ bị thương nặng, cũng nên nói sớm để bà chuẩn bị tâm lí, tránh để bà bị chấn động quá lớn sẽ càng đau lòng hơn. Nhưng cho dù là như vậy, lúc lão thái thái đi tới bệnh viện, nhìn thấy cậu nhóc bị thương đầy mình thì vẫn đau lòng rơi lệ.

Bánh Gạo Nhỏ bị thương rất nặng, một tay và chân bị băng bó chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng nõn non mềm lúc này bị băng gạc bao bọc. Hơn nữa, người đã bị quấn băng kín như thế, nhưng từ những chỗ bị lộ ra ngoài vẫn có thể nhìn ra được các vết bầm dập sưng tím.

Mục Lam Thục đau lòng muốn ôm Bánh Gạo Nhỏ, nhưng lại không thể. Lão thái thái trực tiếp ngã ngồi lên ghế ở bên giường.

“Bà cố, bà ngoại, Bánh Gạo Nhỏ không sao đâu. Bác sĩ đã cho con thuốc rồi, còn quấn băng lại cho con, bây giờ con không thấy đau nữa rồi.” Cậu nhóc hiểu chuyện nói.

Nhưng dáng vẻ của bé như vậy thì có chỗ nào không đau chứ?

Lão thái thái lau sạch nước mắt, nói: “Bà cố không khóc, chỉ cần Bánh Gạo Nhỏ không sao, thì bà cố sẽ không khóc đâu.”


“Bà ngoại cũng không khóc nữa nha.” Cậu nhóc nhìn về phía Mục Lam Thục nói.

Mục Lam Thục vội vàng lau nước mắt đi, cố đè nước mắt xuống, nhưng vẫn đau lòng nghẹn ngào nói: “Bà ngoại cũng không khóc nữa đâu.”

...

Ngôn Luật bị bắn chết ngay tại chỗ, Ngôn Sơ Vi bị bắt, Cố Lập Thành đích thân tham gia vào vụ án này của Ngôn Sơ Vi, ở bệnh viện nhìn Bánh Gạo Nhỏ một lúc rồi lập tức rời đi chuẩn bị đến Cục cảnh sát.

Lão gia tử cũng theo sau rời phòng bệnh, trầm mặt.

Nhìn Bánh Gạo Nhỏ bị đánh thành như vậy, chỉ bắt Ngôn Sơ Vi lại, làm sao có thể nuốt trôi cục tức trong ngực được chứ!

“Ngôn Sơ Vi, không thể bỏ qua cho cô ta.” Lão gia tử trầm giọng nói.

Cố Lập Thành gật đầu: “Tôi sẽ để người quan tâm cô ta thật tốt.”

Có những lời này của Cố Lập Thành, lão gia tử liền an tâm. Ngày tháng tốt đẹp của Ngôn Sơ Vi còn ở phía sau mà. Ở cục cảnh sát, đã có Cố Lập Thành tiếp đãi cô ta thật tốt rồi. Chờ cô ta vào trong tù, Sở Chiêu Dương có thể làm cho cô ta phải chịu nhiều đau khổ hơn nữa. Từng vết thương mà cô ta để lại trên người Bánh Gạo Nhỏ, nhất định anh phải trả lại gấp trăm lần nghìn lần. Phải để cho cô ta ở trong tù sống không bằng chết!

Cố Lập Thành vội vàng trở về Cục cảnh sát, xử lý chuyện của Ngôn Sơ Vi.


Lão thái thái đã lớn tuổi, từ khi biết cậu nhóc bị bắt đi vẫn luôn chờ đợi. Đến bây giờ đã hơn nửa đêm, trời cũng sắp sáng rồi mà vẫn chưa chợp mắt chút nào. Bà nhìn cậu nhóc, lại không nhịn được đau lòng. Bà càng không dám nhắm mắt, rất sợ nhắm mắt lại, thì sẽ không nhìn thấy cậu nhóc đâu nữa.

Mãi đến khi Bánh Gạo Nhỏ đã ngủ, Cố Niệm và Sở Chiêu Dương mới khuyên hai người về nghỉ ngơi.

“Bây giờ Bánh Gạo Nhỏ đang ngủ, bà cũng nên đi về nghỉ ngơi đi ạ. Ngày mai Bánh Gạo Nhỏ tỉnh lại, nhất định sẽ đòi gặp bà cố của nó, đến lúc đó, còn phải chờ bà tới đây đấy chứ.”

Lão thái thái gật đầu nói: “Vậy nếu như lại có gì không ổn thì nhất định phải nhanh chóng nói cho bà biết đấy.”

Cố Niệm đảm bảo, nhất định lúc nào cũng sẽ để cho lão thái thái biết được tình hình của Bánh Gạo Nhỏ.

“Còn phải phiền bà trở về bảo dì Cao nấu một chút canh mang đến bồi bổ cho Bánh Gạo Nhỏ nữa.” Cố Niệm nói.


Lão thái thái được nhắc nhở, liền vội vàng nói: “Đúng, đúng, ngày mai bà sẽ mang theo thật nhiều canh đến.”

Cố Niệm cũng khuyên Mục Lam Thục như thế, Mục Lam Thục lắc đầu: “Ba con còn ở Cục cảnh sát mà, bây giờ mẹ đi về cũng chỉ có một mình ở nhà. Cứ nhắm mắt là lại thấy hình ảnh Bánh Gạo Nhỏ bị đánh, sao có thể ngủ được chứ?”

Cố Niệm trở lại trong phòng bệnh, thấy cậu nhóc ngủ say, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô dọn dẹp xong thì ngồi ở bên giường, lẳng lặng nhìn Bánh Gạo Nhỏ.

Thằng bé còn có thể bình an trở về, thật tốt!

Cố Niệm run run giơ tay lên, muốn sờ mặt của cậu nhóc, nhưng tay dừng ở trên trán cậu bé, chần chừ không dám hạ xuống. Cậu nhóc thật vất vả mới ngủ được, Cố Niệm sợ vừa chạm vào một cái sẽ làm bé bị đau mà tỉnh dậy, rất khó để đi vào giấc ngủ lần nữa. Ngón tay run lên, muốn chạm vào bảo bối của mình nhưng lại không dám, chỉ có thể nhịn chua xót vào trong lòng rồi thu tay về.

Bánh Gạo Nhỏ đang ngủ, bỗng nhiên nhíu mày.


Nhấn Mở Bình Luận