Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nhìn thấy Cố Niệm và Sở Chiêu Dương, cậu nhóc vui vẻ giơ hai cánh tay ra: “Mẹ ơi!”

Cố Niệm nghe thấy vội vàng đi tới, bế cậu nhóc từ trong chăn ra.

“Nhóc đười ươi này, giờ này mà còn chưa dậy à?” Cố Niệm cười, cọ vào mũi cậu nhóc.

Cậu nhóc ngáp một cái, còn chưa tỉnh hẳn, cái đầu nhỏ áp chặt lấy một bên vai Cố Niệm, mắt lại nhắm chặt lại.

“Dậy đi con, thu dọn thôi.” Cố Niệm thơm lên cái má mềm mại của cậu nhóc.

Cậu nhóc vừa nghe thấy, lập tức tỉnh táo: “Thu dọn đồ đạc hả mẹ?”

Nhìn thấy gương mặt bất ngờ của cậu nhóc, biết cậu đã ở bệnh viện đến sắp không chịu nổi nữa.


Cố Niệm nói: “Ừ, vừa rồi ba mẹ đã đến làm thủ tục xuất viện cho con rồi. Bây giờ chúng ta về nhà thôi.”

Mục Lam Thục đứng bên cạnh rất không nỡ. Trước đây bà đã đồng ý với Sở Chiêu Dương, đợi đến khi đính hôn xong, sẽ để Cố Niệm và Bánh Gạo Nhỏ về Lan Viên ở cùng Sở Chiêu Dương. Lần này xuất viện, họ sẽ đón Bánh Gạo Nhỏ về thẳng Lan Viên ở. Từ khi Bánh Gạo Nhỏ sinh ra cho đến nay đều do một tay Mục Lam Thục chăm sóc, chưa bao giờ xa rời. Tuy biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này, nhưng Mục Lam Thục cũng vẫn thấy không nỡ.

Bà tiến lên phía trước, xoa đầu Bánh Gạo Nhỏ, nói: “Bánh Gạo Nhỏ của bà phải về Lan Viên ở cùng ba mẹ rồi, sau này con phải thường xuyên về thăm ông bà ngoại đấy.”

Cậu nhóc lập tức nói: “Bà ngoại, Bánh Gạo Nhỏ nhất định sẽ thường xuyên về thăm ông bà.”

Mục Lam Thục cười gật đầu.

Cố Niệm đưa Bánh Gạo Nhỏ đi đánh răng rửa mặt, rồi thay quần áo cho cậu. Bây giờ ngoài trời đã bắt đầu chuyển lạnh, Cố Niệm mang thêm áo gió cho Bánh Gạo Nhỏ. Lúc trước chân Bánh Gạo Nhỏ bị thương cũng không nặng lắm, lớp bột thạch cao đã được gỡ bỏ, bây giờ cũng đã lành lại, chỉ còn cánh tay cần thêm thời gian để hồi phục.

Cố Niệm nhớ cánh tay Bánh Gạo Nhỏ vẫn còn bị bó bột, nên lần này mang theo một chiếc áo gió rộng rãi, dù tay còn đang bó bột cũng vẫn mặc vừa. Bên trong phối cùng với một chiếc áo sơ mi và áo len cổ chữ V, lập tức biến thành một quý ông nước Anh.

Ngũ quan Bánh Gạo Nhỏ giống Sở Chiêu Dương, mũi cao thẳng, da dẻ lại trắng trẻo, vừa nhìn đã thấy có chút giống con lai. Khi còn ở Cố gia, mỗi khi Mục Lam Thục đưa cậu nhóc ra ngoài chơi, hàng xóm xung quanh nhìn thấy đều thầm hỏi xem cháu ngoại bà có phải là con lai hay không.

Thu dọn cho cậu nhóc xong, liền thu dọn hành lý, đưa cậu xuất viện. Vết thương của cậu nhóc đã lành lại nhiều, có thể tự đi được. Ở bệnh viện cứ phải nằm tĩnh dưỡng trên giường, cậu nhóc đã sắp không chịu được nữa. Cho nên cậu cũng không cần ai bế, tự mình tung tăng chạy trên đường, vô cùng vui vẻ.

Bác sĩ và bệnh nhân đi lại trong bệnh viện, Mục Lam Thục sợ cậu bị người ta đụng trúng, không ngừng dặn dò: “Bánh Gạo Nhỏ, con đi chậm thôi, coi chừng đụng trúng người ta đó.”


Cậu nhóc tuy vui vẻ chạy tung tăng nhưng cũng biết rõ chừng mực, cẩn thận tránh không đụng vào mọi người xung quanh. Sở Chiêu Dương xách hành lý cho cậu nhóc, dẫn cậu đi đến trước xe, cất hành lý vào sau cốp xe. Cậu nhóc tự mình trèo lên ghế sau, thành thục ngồi vào ghế giành cho trẻ em, tự mình thắt dây an toàn. Mục Lam Thục ngồi xuống bên cạnh, trêu chọc: “Bánh Gạo Nhỏ của bà mới có mấy tháng mà đã biến thành cậu bé lớn rồi, cái gì cũng tự mình giải quyết được rồi.”

Cậu nhóc thắt dây an toàn xong, ngồi thẳng người: “Vâng, qua ngày hôm nay Bánh Gạo Nhỏ đã trở thành cậu bé lớn rồi!”

Mau hỏi cậu đi, hỏi xem tại sao lại là qua ngày hôm nay đi! Ai ngờ Mục Lam Thục cũng chỉ cười, không nói thêm nữa.

Bánh Gạo Nhỏ: “...”

Xe đi rất lâu nhưng cũng chưa về đến nhà. Cậu nhóc còn chưa nhớ đường, lần trước đi đến Lan Viên cậu lại ngủ suốt đường đi, cho nên không biết đường đến Lan Viên. Chỉ cảm thấy ba lái xe sao mà lâu thế, liền hỏi: “Ba ơi, vẫn chưa về đến nhà à?”

“Đi ăn cơm trước.” Sở Chiêu Dương giải thích ngắn gọn.

Cố Niệm nhịn cười, quay đầu hỏi: “Bánh Gạo Nhỏ có đói không con?”

Cậu nhóc lắc đầu, sáng nay dậy muộn, vừa rồi trước khi xuất viện cậu đã ăn một chiếc bánh sandwich rồi nên không đói.


“Đợi thêm một lát nữa, sắp đến nơi rồi con.” Cố Niệm nói.

Đúng là sắp thật, lại 15 phút nữa trôi qua, Sở Chiêu Dương đã lái xe vào hội sở Hồng Đỉnh. Dừng xe xong, Sở Chiêu Dương và Cố Niệm xuống xe trước. Mục Lam Thục và Bánh Gạo Nhỏ tháo dây an toàn ra. Một tay cậu nhóc vẫn còn bó bột, lên xe thì dễ nhưng xuống xe thì hơi khó khăn một chút. Sở Chiêu Dương thấy vậy không nói một lời liền ôm cậu xuống.

Hôm nay hội sở Hồng Đỉnh hình như rất ít người, ngoài cửa không đầy ắp xe như bình thường. Để tổ chức sinh nhật cho Bánh Gạo Nhỏ, Yên Bắc Thành đã tạm dừng kinh doanh Hồng Đỉnh ngày hôm nay. Mức tiêu phí một phòng của Hồng Đỉnh có thể sánh ngang với lợi nhuận kinh doanh một ngày của cả một khách sạn bình thường. Muốn bao trọn Hồng Đỉnh cả một ngày đó là một con số ở mức trên trời rồi.

“Tổ chức sinh nhật cho cháu trai tôi cơ mà, khách khí cái gì chứ?” Yên Bắc Thành nói.

Chuyện lần trước xảy ra ở Thịnh Duyệt cũng khiến anh rất tự trách. Để người ta bắt cóc Bánh Gạo Nhỏ ở Thịnh Duyệt, đó là sơ suất của Thịnh Duyệt họ. Trong lòng Yên Bắc Thành áy náy, tuy Sở Chiêu Dương và Cố Niệm không hề trách gì anh ta, nhưng anh ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội bù đắp.

Sở Chiêu Dương cũng biết tâm tư của Yến Bắc Thành, thực tâm anh cũng không trách cứ gì Yên Bắc Thành, đó cũng không phải là trách nhiệm của ai. Nhưng cùng là anh em với nhau, Sở Chiêu Dương càng không khách khí với Yên Bắc Thành.


Nhấn Mở Bình Luận