Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bánh Gạo Nhỏ chơi với Tiểu Béo, Mục Lam Thục và Cố Niệm cũng yên tâm. Tiểu Béo sẽ không đưa cậu nhóc đi làm chuyện gì nguy hiểm.

“Cẩn Du, chúng ta đi ra ngoài chơi đi.” Trong tay Tiểu Béo cũng cầm một cái hộp nhỏ, cũng là pháo suất. Thấy Bánh Gạo Nhỏ cũng cầm, lập tức như tìm được tri kỷ: “Cẩn Du, em cũng chơi cái này à?”

“Vâng, mẹ em bảo pháo rất nguy hiểm, chỉ cho em chơi cái này thôi.” Cậu nhóc vừa mới rửa sạch tay, đang dùng khăn mặt mềm mại lau khô nước.

Tiểu Béo gãi đầu nói: “Mẹ anh cũng nói như vậy, ngay cả pháo gân cũng không cho anh chơi, nói là buổi tối để ba anh dẫn anh theo thì mới cho chơi, buổi tối chúng ta cùng đi phóng pháo gân nha, cái đấy nó như pháo hoa ấy, nhìn đẹp lắm.”

“Dạ.” Cậu nhóc cao hứng gật đầu.

“Chúng ta mau đi ra chơi đi.” Tiểu Béo vươn tay, trong lòng bàn tay là một cuộn khăn tay. Cậu mở khăn tay ra, bên trong là một viên phấn màu xanh biếc.

“Đây là bà nội mua cho anh đó, chúng ta đi ra ngoài vẽ ô vuông, sau đó ném pháo suất vào trong ô vuông.” Tiểu Béo nói.


“Được được được.” Cậu nhóc vừa nghe một cái thì lập tức cảm thấy cực kỳ hứng thú.

Trước khi ra cửa, Mục Lam Thục đã dặn dò hai bé chỉ được chơi pháo suất, không được động vào lửa. Nếu như thấy có đứa trẻ khác đang chơi pháo thì hai đứa nhất định phải rời xa khỏi đó.

Tiểu Béo đảm bảo với Mục Lam Thục và Cố Niệm: “Bà và cô cứ yên tâm đi ạ, con là đứa bé lớn, nhất định sẽ chăm sóc Cẩn Du thật tốt.”

Cố Niệm cười gật đầu: “Vậy thì cô giao Cẩn Du cho con nha, được rồi, hai đứa chơi ở cửa thôi, đứng đi ra xa nha.”

“Vâng ạ, mẹ con cũng dặn con rồi, không được nói chuyện với người xa lạ.” Tiểu Béo nói thật.

Tiểu Béo rất nghe lời, Cố Niệm cũng yên tâm, còn khen cậu: “Thật thông minh.”

Tiểu Béo được cô xinh đẹp khen, khuôn mặt nhỏ bé tròn tròn thoáng đỏ lên, vô cùng xấu hổ.

Mục lão thái thái lại cho hai đứa nhóc một nắm kẹo để hai đứa ở bên ngoài vừa ăn vừa chơi. Cố Niệm ở nhà cùng chuẩn bị sủi cảo để đêm nay đưa tiễn năm cũ với Mục Lam Thục.

***

Bánh Gạo Nhỏ và Tiểu Béo đang chơi rất vui ở bên ngoài, bỗng nhiên có bốn đứa bé chạy tới. Bốn đứa bé nhìn qua khá lớn, khoảng chừng sáu tuổi.

Chúng nó thấy Tiểu Béo đang chơi với Bánh Gạo Nhỏ, có một cậu bé quát Bánh Gạo Nhỏ: “Tại sao mày lại chơi với nhóc mập này vậy?”


Kiểu người không chút lịch sự như vậy, Bánh Gạo Nhỏ cũng không muốn để ý đến. Những người này đã bắt nạt anh Tiểu Béo, bé còn lâu mới mới thèm để ý những người này.

Bánh Gạo Nhỏ không phản ứng, coi như không nghe thây, tiếp tục chơi với Tiểu Béo.

Người nói chuyện là Trương Húc Dương thấy bé lại không trả lời mình thì xông lên, trực tiếp kéo Bánh Gạo Nhỏ đến chỗ mình, hung ác nói: “Mày không nghe thấy lời nói của tao à?”

Bánh Gạo Nhỏ nhíu mày, gạt tay của Trương Húc Dương ra, nói: “Tôi thích chơi với anh ấy, chúng tôi là bạn tốt.”

“Mày có biết nó vừa béo vừa nhát gan hay không hả? Mày có thấy người nào béo như nó không? Giống như heo ấy, hơn nữa cái gì cũng không dám làm, chỉ biết khóc, là một đứa nhát gan.”

“Không cho anh nói anh ấy như vậy!” Cậu nhóc tức giận, “Tôi thấy anh ấy rất tốt, béo thì sao chứ? Cũng không ăn cơm nhà anh, anh quản nhiều như vậy làm gì?”

“Mày...” Trương Húc Dương bị cậu nhóc cãi lại nên rất mất mặt, kéo cổ nói, “Tao sẽ cho mày một cơ hội, mày đi chơi với bọn tao, không được để ý đến nó!”

Tiểu Béo đỏ mắt cúi đầu, cũng bởi vì cậu, làm cho Tiểu Cẩn Du cũng bị người khác xa lánh. Cậu mở miệng, muốn cho Tiểu Cẩn Du đi chơi với những người kia.


Nhưng vẫn chưa nói gì, đã nghe thấy Bánh Gạo Nhỏ nói: “Không, anh không lễ phép, tôi không muốn chơi với đứa nhỏ không lễ phép! Anh Vu rất tốt, anh không được cười nhạo anh ấy, làm người phải có lễ phép, anh phải nói xin lỗi với anh ấy.”

“Thôi đi!” Nhóm bạn tốt của Trương Húc Dương, Lý Dục Nhân cùng tuổi với cậu ta, cực kỳ khinh bỉ nói, “Mày đừng nên dụ nó đến chơi với bọn mình, nhỏ như vậy, có thể chơi trò gì với chúng ta được chứ! Không thấy bọn nó chỉ dám ném pháo suất thôi à? Hơn nữa, nó chính là đứa nhỏ không có ba đó.”

Câu nói phía trước, cậu nhóc căn bản không để ở trong lòng. Bé chính là vì an toàn của mình thôi, bé còn nhỏ, trẻ con không thể nghịch lửa. Bé phải nghe lời của người nhà, không thể để cho người nhà lo lắng. Lúc trước bị bắt cóc, vết thương của bé nặng như vậy, người nhà đều rất khổ tâm, bé còn nhìn thấy bà ngoại và bà cố lén khóc nữa. Cho nên, thà rằng cẩn thận một chút cũng không được để mình bị thương, làm người thân đau lòng.

Nhưng mà câu nói sau cùng của Lý Dục Nhân kia lại làm mắt Bánh Gạo Nhỏ đỏ lên vì tức. Bé như một chú hổ con hung dữ, ánh mắt cũng trở nên hung ác: “Tôi có ba!”

“Nếu như mày có, thì tại sao lễ mừng năm mới ba mày lại không trở về? Lúc trước mẹ mày với bà ngoại mày trở về, cũng chỉ dẫn theo mày, không có ba mày đi cùng. Bây giờ lễ mừng năm mới, lại chỉ dẫn mày trở về, mày nói mày có ba, nhưng mà ba mày ở đâu hả?”

Một đứa bé như Lý Dục Nhân làm sao biết được những thứ này, đây không phải là do nghe người nhà nói hay sao?

Lúc trước Cố Niệm mới từ nước M trở về thì về Ngu Thành đầu tiên, còn dẫn theo con trai Bánh Gạo Nhỏ đã lớn như vậy rồi, nhưng lại không thấy ba bé đâu, mặc dù hàng xóm cảm thấy Bánh Gạo Nhỏ rất đáng yêu, nhưng lúc không có việc gì làm thì cũng khó tránh khỏi sẽ nói mấy câu tán gẫu. Họ liền phỏng đoán, có người đoán có phải Cố Niệm mang thai với vị hôn phu hay không, có người đoán không biết có phải Cố Niệm làm loạn ở bên ngoài hay không, còn có người đoán có thể là Cố Niệm kết hôn rồi lại ly hôn, dù sao, mỗi nhà đều có một suy đoán riêng. Khoảng thời gian đó, đề tài câu chuyện trên bàn ăn của mỗi gia đình, phần lớn đều xoay xung quanh chuyện tình cảm của Cố Niệm. Cho dù là suy đoán cái gì, cuối cùng đều trăm sông đổ về một biển làm ra một kết quả, đó chính là khẳng định Cố Niệm bị cha của đứa bé vứt bỏ.


Nhấn Mở Bình Luận