Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

“Hạn mức trong nhà ông phân chia thế nào, cháu không quản được, tất cả đều do ông quyết định. Cháu trai mà Nhị gia yêu thương nhất, ông tự nguyện cho anh ta nhiều một chút, cứ lấy từ phần của mình là được, không cần đến tìm cháu thương lượng, đây là chuyện riêng của gia đình ông.”

Nhị gia vốn tính toán để Trì Dĩ Hằng vào Hội đồng quản trị. Còn muốn từ tay Sở Chiêu Dương kiếm một ít cổ phần cho Trì Dĩ Hằng, chứ không muốn lấy từ tay mình ra. Trong tay ông ta vốn cũng chẳng bao nhiêu, ban đầu còn chia cho Sở Gia Nguyên và chú Tư hai phần. Sau khi Sở Gia Nguyên chết phần đó của anh ta được trả lại cho Nhị gia. Theo lý mà nói, bây giờ phần đó chuyển lại cho Trì Dĩ Hằng, cũng xem như vật về chủ cũ. Nhưng đến lúc này, Nhị gia lại có chút không nỡ, ngược lại còn muốn chiếm lợi ích từ chỗ Sở Chiêu Dương. Chỉ là chút tâm tư này của ông ta sớm đã bị Sở Chiêu Dương nhìn thấu. Còn chưa kịp nói ra thì đã bị Sở Chiêu Dương chặn đầu trước.

“Còn về chuyện Hội đồng quản trị…” Sở Chiêu Dương nói.

Trái tim Nhị gia theo từng chữ của Sở Chiêu Dương run lên bần bật. Ông còn chưa từng nhắc đến, sao Sở Chiêu Dương lại biết chứ? Trước đây ông nói chuyện với Sở Chiêu Dương đều chỉ nói chuyện cá nhân, vốn chưa từng tiếp xúc với Sở Chiêu Dương về việc công, chưa từng cảm nhận sự đáng sợ của Sở Chiêu Dương trên thương trường. Trước kia nghe Sở Chiêu Dương được mọi người khen ngợi, danh tiếng vang dội đó, Nhị gia đa phần chỉ dè bỉu xem thường, cảm thấy mọi người chỉ là nể mặt Sở gia nên mới tán thưởng thế thôi. Hôm nay đứng trước mặt Sở Chiêu Dương mới thật sự cảm nhận được năng lực của Sở Chiêu Dương, đây chỉ là một góc của tảng băng trôi mà thôi. Ông rõ ràng còn chưa nói gì cả, Sở Chiêu Dương đã nói ra trước từng bước từng bước trong kế hoạch của ông. Mỗi một bước của ông đều không thoát khỏi tính toán của Sở Chiêu Dương.

Sở Chiêu Dương quả là đáng sợ hơn ông tưởng nhiều!

Nghĩ đến bản thân đã từng tuổi này lại tính toán không bằng tiểu bối, Nhị gia vừa tức giận vừa bất lực.


Sở Chiêu Dương lại nói: “Bất luận ông chia cho anh ta bao nhiêu cổ phần, anh ta cũng không vào công ty được. Cổ phần trong tay ông đã tách ra, dù đưa hết cổ phần trong tay ông cho anh ta cũng không đủ… Đương nhiên, chắc chắn ông sẽ không đưa hết cho anh ta. Ông cũng đừng hòng bảo cháu đưa cho anh ta, chuyện này ban đầu là do tộc trưởng đích thân phân chia ngay trong từ đường, là quy tắc do tổ tông định đoạt, cho nên cháu cũng không quyết định được. Trì Dĩ Hằng, anh ta là gì chứ, đáng để cả gia tộc phá lệ vì anh ta sao? Anh ta đã cống hiến cực lớn cho gia tộc, hay người có tài năng siêu phàm? Đều không phải, ông dựa vào cái gì mà đứng ở đây muốn đưa ra yêu cầu buồn cười như thế với cháu?”

Nhị gia bị nói giận đến đỏ cả mặt, cảm thấy không còn chút thể diện nào nữa. Bây giờ Sở Chiêu Dương đã nói ra hết tất cả những suy nghĩ trong đầu ông, Nhị gia cảm thấy bản thân ở trước mặt Sở Chiêu Dương cứ như trần trụi vậy, không có gì che đậy cả.

Ông cười gượng, tìm cách che đi sự xấu hổ của mình, “Ta có bảo cháu đưa cổ phẩn cho Dĩ Hằng bao giờ đâu. Cổ phần của nó, tự ta sẽ tính toán.”

“Vậy thì tốt!” Sở Chiêu Dương gật gật đầu, có chút chân thành tha thiết nói, “Hiểu lầm ông rồi, cháu xin lỗi. Ông vẫn là Nhị gia luôn suy nghĩ cho Sở gia, suy nghĩ cho đại cục.”

Nhị gia: “...”

Miễn cưỡng bị Sở Chiêu Dương khen tụng như vậy, thật sự không được thoải mái lắm.

“Chuyện cổ phần, ta chưa hề nghĩ tới.” Nhị gia không cam tâm nói, “Tuy cháu đã hiểu lầm, nhưng ta cũng không tính toán với cháu. Ta vẫn muốn cho Dĩ Hằng vào Sở Thiên làm việc.”

Nhị gia nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Ta nghe nói phó tổng sắp nghỉ hưu rồi, chi bằng để cho nó thay thế đi. Vừa khéo, Sở Thiên cũng cần những người trẻ tuổi để có chút thay đổi. Người trẻ mà, chính là lớn gan sáng tạo. Hai anh em cháu hợp tác, nhất định có thể mang đến cho Sở Thiên một diện mạo mới.”

Sở Chiêu Dương nhất thời không nhịn được, bị ý nghĩ kỳ lạ này của Nhị gia chọc cười. Nhị gia này tuổi tác đã lớn như vậy rồi, hình như càng ngày càng ngây thơ thì phải.


“Ông nói muộn mất rồi, trước khi có quyết định để phó tổng nghỉ hưu, cấp cao công ty đã thương lượng xong ứng cử viên thay thế. Là một vị rất nổi tiếng trong ngành trên thị trường quốc tế, chúng ta cũng phải phí rất nhiều công sức mới có thể mời người ấy về. Bây giờ vì Trì Dĩ Hằng, đẩy người ta ra ngoài sao?”

Nhị gia còn muốn bắt bẻ việc xưng hô của anh với Trì Dĩ Hằng, nhưng Sở Chiêu Dương liền nói: “Không ở trong ngành, xin đừng quản nhiều. Vấn đề nhân sự của công ty, Nhị gia tốt nhất đừng nhúng tay vào.”

“Vậy chắc cũng phải có vị trí thích hợp chứ? Không lẽ thân là công tử Sở gia, muốn vào công ty nhà mình cũng không được sao?” Nhị gia không vui nói.

“Đương nhiên có thể, chẳng ai ngăn cản cả, nhưng phải dựa vào năng lực của mình. Vừa vào đã muốn làm chức vị cao? Chuyện này Chiêu Quang có biết không?” Sở Chiêu Dương hỏi lại.

Chiêu Quang là cháu của Nhị gia, con trai của chú Tư. Nếu để một đứa cháu biết Nhị gia vì một đứa cháu khác tận tâm tận lực như thế thì sẽ nghĩ sao chứ?

Sắc mặt Nhị gia chợt thay đổi, Sở Chiêu Dương liền nói: “Cháu tin chắc chuyện hôm nay ông đến đây chú Tư cũng không biết phải không. Cho dù biết, có phải cũng không biết rõ ràng không?”


Bằng không, sao chú Tư có thể để Nhị gia vì Trì Dĩ Hằng, không công bằng với Chiêu Quang như vậy chứ? Nếu Nhị gia có nói qua, e rằng chú Tư bây giờ đã làm ầm lên rồi.

Nhị gia quả nhiên không nói gì nữa.

Sở Chiêu Dương hiểu rõ, mỉm cười, trong nụ cười đó, nhìn thế nào cũng mang theo vẻ trào phúng châm biếm.

Da mặt Nhị gia co rút, cảm giác không thể ở lại thêm phút giây nào nữa.

“Ông cũng đừng nóng, cháu cũng không phải không cho anh ta vào Sở Thiên, dù gì cũng là người Sở gia ta, không phải sao?” Sở Chiêu Dương đột nhiên nói.


Nhấn Mở Bình Luận