Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Kết quả, vẫn chưa đến gần Cố Niệm, sau cổ áo cậu đã bị xách lên. Bánh Gạo Nhỏ khoa chân múa tay trên không trung, giống như một con rùa nhỏ bị nắm lấy mai.

“Con đã lớn rồi, sao có thể để mẹ tắm cho con được.” Sở Chiêu Dương không nể mặt mũi nhả ra bốn chữ: “Không biết xấu hổ!”

Bánh Gạo Nhỏ tức giận đùng đùng, không ngủ nữa, “Con xấu hổ, xấu hổ.”

“Con muốn tự tắm.” Bánh Gạo Nhỏ kháng nghị nói.

Sở Chiêu Dương cười “ha ha” một tiếng, trực tiếp kẹp cậu vào nách. Không quan tâm đôi chân ngắn ngủn của Bánh Gạo Nhỏ đang đạp loạn xạ, ôm cậu vào trong phòng tắm.


“Đừng để ba phải ra tay, tự cởi đi.” Sở Chiêu Dương đặt Bánh Gạo Nhỏ ngồi bên mép bồn tắm, đứng khoanh tay nhìn cậu bé từ trên cao.

Cố Niệm nghe thấy hai người làm ầm ĩ bên trong, bật cười lắc đầu. Giao Bánh Gạo Nhỏ cho Sở Chiêu Dương cô rất yên tâm. Cô ra khỏi phòng ngủ của Bánh Gạo Nhỏ, về phòng mình thay quần áo.

Bánh Gạo Nhỏ mè nheo mãi, cuối cùng phát hiện cậu không thể thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của ba mình, cuối cùng cực kỳ không tình nguyện cởi sạch quần áo, lộ ra cơ thể trắng trẻo mềm mại.

***


Tắm cho Bánh Gạo Nhỏ, thay đồ ngủ cho cậu bé để cậu bé thoải mái ngủ xong, Sở Chiêu Dương mới quay về phòng ngủ.

Ban đêm yên tĩnh, kim đồng hồ treo tường chỉ 3h15ph. Cố Niệm ngả vào lòng Sở Chiêu Dương, ngủ rất say, không hề mơ mộng gì cả.

Đột nhiên, mơ hồ có tiếng chuông cửa truyền đến. Sở Chiêu Dương đã tỉnh, xác định đúng là tiếng chuông của nhà mình, anh cau mày, mở to mắt. Anh cẩn thận buông Cố Niệm ra, không làm cô tỉnh giấc. Tay trái anh đang bị Cố Niệm gối đầu lên nên chỉ có thể cẩn thận rút ra, dù đã rất khẽ nhưng đầu Cố Niệm vẫn lắc lư, khiến cô tỉnh giấc.

Cố Niệm mơ màng mở mắt, lúc này thực sực nghe thấy tiếng chuông cửa thì không khỏi nhíu mày.

“Có người ấn chuông cửa nhà chúng ta à?” Cô lần mò điện thoại, mở lên nhìn giờ. “Sao lại có người ấn chuông cửa giờ này chứ?” Giọng nói Cố Niệm chưa hoàn toàn tỉnh táo.

“Em ở đây ngủ, anh ra ngoài xem sao.” Sở Chiêu Dương nói.


Nhấn Mở Bình Luận