Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiểu Cảnh Thời ngọt ngào cười: “Không cần lo đâu, ba con đã đi công tác rồi. Ngày mai là thứ bảy, con không vội làm bài tập về nhà.”

Tưởng Lộ Liêm: “...”

Tưởng Lộ Liêm lại nhắc nhở Tiểu Cảnh Thời một điều, con ngươi Tiểu Cảnh Thời đảo một vòng, nắm lấy tay của Minh Ngữ Đồng: “Đồng Đồng, không bằng hôm nay con về nhà với cô nha!”

Không đợi Minh Ngữ Đồng trả lời, Tiểu Cảnh Thời đã méo miệng, bộ dạng rất chi là đáng thương: “Ba con đi công tác rồi, trong nhà chỉ có một mình con. Ngôi nhà lớn như vậy, khắp nơi đều đen như mực, đến buổi tối, mỗi lần đi qua các căn phòng khác, trong lòng con đều rất sợ hãi!”

Tiểu Cảnh Thời cúi mặt thật thấp, tủi thân nói: “Ba con vẫn luôn bận bịu, không ở nhà, chỉ để con ở nhà một mình, rất cô đơn, rất sợ hãi!”

Giáp ba, giáp bốn: “...”

Thiếu gia à, cậu vất thím Hoắc đi đâu rồi hả?

Tiểu Cảnh Thời nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt ướt át lộ ra vẻ tủi thân.

Hai tay nó nắm lấy tay của Minh Ngữ Đồng, lắc qua lắc lại: “Đồng Đồng, có được không ạ?”

Minh Ngữ Đồng quả thật là cực kỳ cam tâm tình nguyện, nhưng mà hai tên vệ sĩ này rõ ràng cũng sẽ báo cáo chuyện này cho Phó Dẫn Tu.

Nhưng mà dù sao bây giờ Phó Dẫn Tu cũng không ở đây.

Minh Ngữ Đồng lập tức gật đầu: “Được!”


“Vậy để con gọi điện thoại cho thím Hoắc.” Tiểu Cảnh Thời nói.

“Thím Hoắc á?” Minh Ngữ Đồng khó hiểu nói.

“Vâng, là thím chăm sóc con ở nhà đó.” Tiểu Cảnh Thời nói.

Tưởng Lộ Liêm im lặng nhìn nó, “Không phải cháu nói là trong nhà cũng chỉ có một mình cháu thôi sao?”

Tiểu Cảnh Thời bị kiềm lại, cái miệng vểnh lên thật cao, ôm chặt cánh tay của Minh Ngữ Đồng.

Tên tình địch trước mắt này thật là xấu ấy!

Minh Ngữ Đồng sờ đầu Tiểu Cảnh Thời, nói: “Không được nói dối nha!”

“Xin lỗi, chỉ vì con muốn về nhà với Đồng Đồng thôi.”

“Cho dù con không nói dối thì cô cũng sẽ đồng ý.” Minh Ngữ Đồng ôn nhu nói, “Ai bảo cô thích Cảnh Thời như vậy chứ!”

Tiểu Cảnh Thời nhếch miệng nở nụ cười, hai tay ôm lấy tay của Minh Ngữ Đồng, “Đồng Đồng, sau này con sẽ không nói dối nữa.”

“Ừ, Cảnh Thời thật ngoan!” Minh Ngữ Đồng khen.

Giáp ba: “...”

Chưa từng thấy cậu chủ nhỏ làm nũng giỏi như thế đâu đó!

“Vậy con hãy gọi điện thoại cho thím Hoắc đi, nói với thím ấy một tiếng.” Minh Ngữ Đồng nhắc nhở.

Tiểu Cảnh Thời gật đầu, lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho thím Hoắc.

“Thím à, tối nay con muốn đi đến nhà của Đồng Đồng.” Tiểu Cảnh Thời nói.

Tối qua Thím Hoắc còn giúp nhóc nhắn một cái tin nhắn ngắn nên cũng biết cái người tên Đồng Đồng này. Nhưng thím Hoắc còn tưởng rằng Đồng Đồng là bạn học trong trường của Tiểu Cảnh Thời.

“Ôi, đừng kiếm thêm phiền phức cho người ta nữa mà.” Thím Hoắc nói.

“Không đâu, Đồng Đồng rất thích con nên vô cùng nhiệt tình mời con đi qua đó đấy.” Tiểu Cảnh Thời kiêu ngạo ưỡn cao bộ ngực nhỏ lên.

Giáp ba: “...”

Đâu có đâu!


“Được rồi.” Thím Hoắc lại hỏi, “Giáp vệ Ba và Bốn có đi theo con không?”

“Có theo ạ.” Tiểu Cảnh Thời nói, đưa điện thoại cho Giáp vệ Ba, “Nói với thím Hoắc hai câu đi, để cho thím ấy yên tâm.”

Giáp vệ ba không thể làm gì khác hơn là nhận lấy điện thoại di động, nghe thím Hoắc nói: “Hai cậu nhất định phải bảo vệ cậu chủ nhỏ thật tốt đó, cậu ấy không về nhà tôi sẽ rất lo lắng.”

Giáp ba đồng ý xong, rồi lại trả điện thoại di động cho Tiểu Cảnh Thời.

Tiểu Cảnh Thời lại nghe thím Hoắc nhắc nhở mấy câu, lúc này mới cúp điện thoại.

Lúc đó Tưởng Lộ Liêm đã thanh toán xong hóa đơn. Vì phong độ, anh vẫn thanh toán luôn hóa đơn của giáp ba và giáp bốn. Bây giờ Tưởng Lộ Liêm nhìn thấy Tiểu Cảnh Thời, thật sự là nụ cười cũng càng ngày càng cứng ngắc. Không phải anh tiếc chút tiền này, chỉ là có loại cảm giác bị thằng nhóc thối này gài bẫy cho một phát, vô cùng buồn bực.

Cũng may Minh Ngữ Đồng đi đến đây với anh nên không lái xe.

Tưởng Lộ Liêm lập tức cười nói: “Ngữ Đồng không lái xe đến đây, anh đưa các em trở về nhé.”

Tiểu Cảnh Thời mất hứng nghĩ, gọi thân như thế làm gì chứ?

Nó chỉ vào giáp ba và giáp bốn: “Không cần đâu ạ, để giáp ba, giáp bốn đưa bọn con đi là được rồi, bọn con cũng lái xe tới mà.”

“Đúng vậy, anh cũng không cần phải đi vòng vèo nhiều đâu.” Minh Ngữ Đồng cũng nói.

Tiểu Cảnh Thời nghe thấy thế thì cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Điều này nói rõ, ở trong mắt Đồng Đồng, cậu là người quan trọng hơn nha.

Tưởng Lộ Liêm cũng cười gượng, nói: “Vậy được rồi, chỉ là anh hẹn phụ nữ ra ngoài, lại không thể đưa cô ấy về nhà thì vẫn cảm thấy như mình thiếu chút phong độ vậy đó.”

Tiểu Cảnh Thời đột nhiên mở to mắt: “Chú à, chú hay hẹn con gái đi ra ngoài vậy sao?”


Tưởng Lộ Liêm thật muốn biết đây là con cái nhà ai, sao lại gian xảo như thế chứ?

“Thật sự không có, nhưng mà đã được giáo dục từ nhỏ, đó là phải có phong độ của quý ông.”

Tiểu Cảnh Thời bĩu môi, không nói chuyện.

Cuối cùng, Minh Ngữ Đồng vẫn do giáp ba, giáp bốn của Tiểu Cảnh Thời đưa về nhà. Bởi vì Tiểu Cảnh Thời bất chợt quyết định theo Minh Ngữ Đồng về nhà, đồ đạc qua đêm cũng không đem theo. Trên đường, giáp ba lại hỏi có muốn quay về Lãng Viên một chuyến để lấy mấy thứ cần dùng không.

Minh Ngữ Đồng không muốn đi đến chỗ ở của Phó Dẫn Tu, cho dù bây giờ anh không có ở đấy đi chăng nữa.

Cô nhìn Tiểu Cảnh Thời, nói: “Chúng ta đi đến cửa hàng mua nhé.”

Tiểu Cảnh Thời ngạc nhiên nhìn Minh Ngữ Đồng.

Trong tâm tư mình, Minh Ngữ Đồng cũng muốn mua vài món đồ cho Tiểu Cảnh Thời. Quần áo, giầy dép, cho dù là cái gì, cũng đều muốn mua cho cậu bé.

“Mua đầy đủ các thứ để ở nhà, con đến lúc nào cũng đều có đồ chuẩn bị sẵn cho con.” Minh Ngữ Đồng nói.

Tiểu Cảnh Thời vừa nghe thấy thế, không ngờ Đồng Đồng còn muốn mời nó thỉnh thoảng đi qua đó, nhất định là vì cực kỳ thích nó. Tiểu Cảnh Thời lập tức dùng sức gật đầu, vì vậy đi được nửa đường lại rẽ sang đi đến trung tâm thương mại.

Buổi tối là lúc trung tâm thương mại có nhiều người nhất. Hôm nay lại là thứ sáu nên trong trung tâm vô cùng náo nhiệt.

Giáp ba và giáp bốn như lâm đại địch bảo vệ ở phía sau hai người, Minh Ngữ Đồng dẫn Tiểu Cảnh Thời đi mua áo ngủ, lại mua thêm mấy bộ quần áo mới.


Nhấn Mở Bình Luận