Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Phó Dẫn Tu trầm mặc một hồi, Minh Ngữ Đồng cũng kiên nhẫn chờ đợi.

“Tôi có thể tha thứ cho em.”

Cái gì?

Minh Ngữ Đồng sững sờ.

Anh đột nhiên nói cái gì thế?

“Chuyện đã qua, tôi có thể không truy cứu nữa, lỗi lầm của em tôi có thể bỏ qua. Tôi tha thứ cho em, em có thể trở về bên cạnh tôi, chỉ cần em ngoan ngoãn, tôi có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.”

Minh Ngữ Đồng nhìn anh đầy bất ngờ.

Cô có lỗi gì mà phải cần anh tha thứ?


Anh chưa từng hiểu, chưa từng hiểu gì cả!

Minh Ngữ Đồng hơi mở miệng, cười mỉa mai một tiếng, “Không cần. Bỏ đi rồi tôi chưa từng muốn quay trở lại. Chia tay cũng chia tay rồi. Hiện giờ tôi chỉ mong chúng ta có thể thoải mái mà chia tay, không phải mệt mỏi thế này.”

“Em đừng có quá đáng!” Gân xanh trên trán Phó Dẫn Tu nổi lên.

Đối với cô, anh đã rất nhường bước. Nhưng người phụ nữ này, đến bây giờ vẫn muốn phủi sạch mối quan hệ với anh. Anh chưa từng nhường nhịn ai, chưa từng ăn nói nhã nhặn như vậy. Cô là người đầu tiên, cũng là người duy nhất. Nhưng ai ngờ, người ta lại không chút để tâm. Vì thế, từ đầu tới cuối, chỉ có một mình anh không thể buông tay, không thể từ bỏ. Cũng chỉ có mình anh tự đa tình.

Phó Dẫn Tu buông tay Minh Ngữ Đồng ra, đột nhiên bật cười. Nụ cười vô cùng lạnh lùng, mang theo nỗi thất vọng tột cùng. Anh không nhìn Minh Ngữ Đồng nữa mà xoay người bỏ đi.

Minh Ngữ Đồng nhìn theo bóng dáng càng ngày càng xa của Phó Dẫn Tu. Bóng dáng anh biến mất, sau lưng truyền tới giọng của Tưởng Lộ Liêm, “Ngữ Đồng!”

Minh Ngữ Đồng xoay người lại, nhìn thấy Tưởng Lộ Liêm và Dương Minh Lãng cùng đi đến. Hai vệ sĩ Giáp một và Giáp hai không ngăn cản nữa, lúc họ đi ngang qua còn hành lễ với Minh Ngữ Đồng, nhưng không nói gì.


Minh Ngữ Đồng mở miệng, nhưng vẫn không nói được gì.

“Ngữ Đồng, anh ta... anh ta có làm khó em không?” Tưởng Lộ Liêm vội hỏi.

Giờ phút này, anh ta cảm thấy mình vô cùng bất lực. Không thể địch nổi Phó Dẫn Tu, bị Giáp một và Giáp hai chặn lại, không thể nào đến gần Minh Ngữ Đồng.

Khó khăn lắm vệ sĩ mới rời khỏi, không cản trở anh ta nữa, anh ta liền vội vã chạy đến.

Thấy Minh Ngữ Đồng quần áo chỉnh tề, mặt không có vết thương, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm. Tưởng Lộ Liêm phát hiện, trong giờ phút này, vị trí của Minh Ngữ Đồng bất giác trở nên ngày càng quan trọng trong lòng anh ta. Mấy ngày trước không gặp cô, anh lại cảm thấy vô cùng nhớ nhung. Hôm nay khó khăn lắm mới gặp được, Tưởng Lộ Liêm phát hiện, người trong ký ức của anh ta có tốt thế nào cũng không bằng được cô.

Từ lúc anh ta đến sân golf, nhìn thấy bóng dáng Minh Ngữ Đồng từ đằng xa thì đã bị thu hút. Dù động tác phát bóng của cô không chuẩn nhưng vẫn vô cùng đáng yêu. Thì ra cô cũng có chuyện làm không giỏi. Như vậy càng khiến cô dễ thương hơn, dễ gần gũi hơn. Đây là lần đầu tiên, anh ta thích một người như vậy, anh ta không muốn buông tay. Dù đối thủ là Phó Dẫn Tu, anh ta cũng sẽ không dễ dàng nhận thua.

Minh Ngữ Đồng lắc đầu, “Tôi không sao, chỉ nói vài câu thì anh ấy bỏ đi.”

Tưởng Lộ Liêm nhìn kỹ Minh Ngữ Đồng, thấy vành mắt cô hơi đỏ. Minh Ngữ Đồng cảm giác được ánh mắt của anh ta nên rũ mắt xuống che giấu.

Dương Minh Lãng vội vàng đi qua, “Giám đốc Minh.”

“Bên phía giám đốc Hạ sao rồi?” Minh Ngữ Đồng hỏi.


Nhấn Mở Bình Luận