Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Minh Ngữ Tiền gật đầu, thấy Minh Ngữ Đồng có hơi kích động, vội an ủi cô, “Chị, chị đừng kích động, em sẽ bảo anh ta đi ngay, chị đừng vội.”

Minh Ngữ Đồng cắn chặt răng, cố ép bản thân bình tĩnh lại.

“Anh nghe thấy rồi đó.” Minh Ngữ Tiền bước đến trước mặt Phó Dẫn Tu, chặn giữa Phó Dẫn Tu và Minh Ngữ Đồng, “Anh đi đi, tôi đã nói từ sớm, chị tôi không muốn thấy anh đâu.”

Phó Dẫn Tu cắn chặt răng, khó khăn lắm mới đợi được cô tỉnh lại, anh vẫn chưa nhìn cô đủ, còn muốn nhìn cô kỹ càng hơn nữa, sao có thể đi chứ?

Anh… Anh không nỡ rời đi.

Nghĩ đến những chuyện khốn kiếp trước đây bản thân làm, Minh Ngữ Đồng có hận anh bao nhiêu đi nữa cũng đáng. Bất luận cô có thái độ gì với anh, anh cũng không tức giận.

“Đồng Đồng, là lỗi của anh, là anh vô sỉ! Em muốn tính sổ với anh thế nào cũng được, đánh anh mắng anh, hay nổ súng vào ngực anh, chỉ cần em đừng đuổi anh đi. Cầu xin em, đừng đuổi anh đi, Đồng Đồng, anh…”

“Đừng gọi tôi như thế! Anh gọi tôi như thế khiến tôi cảm thấy buồn nôn! Sao anh có thể sau khi làm tổn thương tôi, lại nói với tôi những lời này? Bây giờ anh cảm thấy có lỗi với tôi, tôi phải tha thứ cho anh sao? Đánh anh? Mắng anh? Bắn anh một phát? Nói thì dễ nghe, dựa vào đâu tôi phải làm thế? Tôi không muốn làm thế, tôi chỉ muốn anh rời khỏi! Anh vẫn không hiểu sao? Tôi không muốn tha thứ cho anh, tôi chỉ muốn dùng cái mạng này của mình đổi lấy một cuộc sống không có anh thôi, đừng đến làm phiền tôi nữa!”


“Em đừng… đừng đuổi anh đi...” Phó Dẫn Tu mặc kệ dáng vẻ bản thân bây giờ ở trước mặt Minh Ngữ Tiền có mất mặt thế nào.

Mặt mũi đã là gì chứ?

So với Minh Ngữ Đồng, nó không đáng nhắc đến.

“Anh không dám xin em tha thứ, chỉ cần em đừng đuổi anh đi, chỉ cần em cho anh ở lại đây bên em là được, anh chỉ muốn chắc chắn em vẫn ổn. Ít nhất em cho anh chăm sóc đến khi em khỏe lại, được không?”

“Không cần!” Minh Ngữ Đồng kiên quyết từ chối, “Anh không ở đây tôi mới có thể ổn được.”

Cổ họng Phó Dẫn Tu chua chát khó chịu, lồng ngực như bị xé toạc.

“Phó Dẫn Tu, vẫn chưa đủ sao? Tôi đặt cược cả tính mạng này, không lẽ vẫn chưa đủ sao? Tôi cầu xin anh! Anh không cần xin tôi, là tôi cầu xin anh, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, đừng đến tìm tôi nữa, có được không?”

Cổ họng Phó Dẫn Tu chua xót khó chịu, cô không muốn gặp anh, chán ghét anh đến thế sao?

“Rốt cuộc phải làm sao anh mới chịu tha cho tôi?” Minh Ngữ Đồng bất lực hỏi, không kìm được cất cao giọng, “Anh nói cho tôi biết! Phải thế nào anh mới chịu tha cho tôi?”

Cô nhất thời kích động, không kìm được muốn ngồi bật dậy, quên mất vết thương trên người mình.

Minh Ngữ Tiền hốt hoảng, vội ấn giữ Minh Ngữ Đồng xuống, “Chị, chị bình tĩnh một chút, phải chú ý vết thương của chị chứ!”

“Anh đi đi, anh đi đi! Phó Dẫn Tu, tôi cầu xin anh hãy đi đi! Tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh nữa!” Minh Ngữ Đồng bật khóc, “Anh buông tha tôi có được không? Bất luận anh áy náy, hay cảm thấy gì đó với tôi, tôi đều không để tâm, chỉ cần anh buông tha tôi, đừng đến tìm tôi nữa! Tôi cầu xin anh!”


Phó Dẫn Tu bất lực lùi về sau hai bước, những lời của Minh Ngữ Đồng như từng mũi kim đâm vào tim anh.

“Chị, chị đừng kích động nữa, mu bàn tay chảy máu rồi.” Minh Ngữ Tiền ấn giữ Minh Ngữ Đồng, chỗ truyền dịch đã có máu chảy ngược ra rồi.

Minh Ngữ Tiền khó chịu quay sang nhìn Phó Dẫn Tu, “Anh còn chưa chịu đi sao? Anh còn muốn ép chị ấy đến mức nào nữa? Chị ấy vừa tỉnh lại, anh có thể để cho chị ấy nghỉ ngơi đàng hoàng không?”

Hốc mắt Phó Dẫn Tu ươn ướt, anh nhìn thật sâu vào mắt Minh Ngữ Đồng, trong đáy mắt tràn đầy day dứt và không nỡ.

“Anh đi, em đừng tức giận nữa.” Phó Dẫn Tu nói, “Dưỡng thương quan trọng.”

Nói xong, anh vừa nhìn cô, vừa bước lùi ra khỏi phòng bệnh.

Minh Ngữ Đồng có chút sững sờ, chưa từng thấy dáng vẻ vừa dè dặt vừa ăn nói khép nép này của Phó Dẫn Tu.

Không lẽ là vì được cô cứu một mạng sao?

Thế nên trong lòng anh cảm động rồi?


Minh Ngữ Đồng cười khẽ một tiếng, đột nhiên cảm thấy tình cảm của Phó Dẫn Tu thật không đáng tiền. Sớm biết như vậy, ngay từ ban đầu cô đã bày chiêu khổ nhục kế, có phải đã sớm thoát khỏi anh rồi không.

Cô tự chế giễu nhắm mắt lại, Minh Ngữ Tiền thở dài, ấn chuông gọi bác sĩ và y tá đến, kiểm tra cho Minh Ngữ Đồng. Chuông vừa mới ấn xong, cửa phòng đã bị gõ cửa.

Minh Ngữ Tiền ra mở cửa, không ngờ bác sĩ và y tá đã đến rồi. Điều càng khiến anh kinh ngạc hơn là Phó Dẫn Tu vẫn chưa đi. Minh Ngữ Tiền liền hiểu ra, bác sĩ là do Phó Dẫn Tu gọi đến. Lợi dụng lúc khám bệnh cửa mở ra, Phó Dẫn Tu có thể nhìn thấy Minh Ngữ Đồng dù ngắn ngủi. Nhưng lập tức, cửa phòng lại bị Minh Ngữ Tiền đóng lại.

Bác sĩ kiểm tra cho Minh Ngữ Đồng, bày tỏ đã không có vấn đề gì, chỉ cần tĩnh dưỡng vết thương thật tốt là được. Y tá dặn dò Minh Ngữ Tiền và Minh Ngữ Đồng rất nhiều điều cần chú ý.

Lợi dụng lúc bác sĩ rời đi, cửa mở ra, Phó Dẫn Tu lại vội vã ngắm Minh Ngữ Đồng một cái.

Giáp vệ không ai dám nói gì. Phó Dẫn Tu quần áo cũng chẳng thay, mặt cũng chẳng rửa, râu cũng không cạo, đầu tóc cũng không chải. Anh không chịu về, cứ ngồi canh mãi trước cửa.

Giáp một suy nghĩ một lúc, rồi len lén gọi điện cho thím Hoắc, mang quần áo và dụng cụ tắm rửa đến cho Phó Dẫn Tu.


Nhấn Mở Bình Luận