Ngày hôm sau, mọi người ai cũng tan làm, còn mỗi Cố Gia Hy ở lại với hàng đống công việc đang chất như núi.
Cô nhăn mặt khó hiểu, rõ ràng hôm qua cô đại diện cho công ty đi tham gia sự kiện vậy mà bây giờ lại bắt cô hoàn thành một đống tài liệu và sổ sách.
Cái công ty này thật đúng là bất lương mà.
Mở điện thoại lên xem đã là mười rưỡi tối rồi, nhìn ra bên ngoài chỉ còn ánh đèn ở đường lớn là sáng.
Cô cũng có chút lo lắng.
Ở nhà vì đợi mãi mà không thấy Cố Gia Hy trở về, Hạ Lan liền gọi cho cô.
- Chị về chưa? Đã muộn lắm rồi đó.
Cố Gia Hy khẽ thở dài đầy mệt mỏi:
- Chắc chị còn lâu lắm mới về được.
Em cứ ăn rồi nghỉ ngơi trước đi, mai em còn phải đi làm mà.
Nếu về muộn quá thì chị ngủ lại công ty luôn, không phải đợi chị đâu.
- Vâng.
Chị nhớ cẩn thận nha.
Xong việc bảo em.
- Được.
Cố Gia Hy vốn không hề hay biết rằng ở bên ngoài cửa luôn có một ánh mắt đang nhìn cô chăm chú.
Ngồi trong xe, Tống Thiên Hoàng cảm thấy bức rức, khó chịu vô cùng.
Đã muộn như vậy rồi mà cô còn chưa về nữa, cô không lo lắng cho bản thân sao?
- Tháng sau tăng lương cho cô ấy vậy.
Cô ấy làm việc vất vả như vậy mà.
Với thân phận là một người sếp cũng như một người bạn cũ của cô ấy thì việc đợi nhân viên tăng ca và đưa họ về là một chuyện vô cùng bình thường.
Huống hồ trong khu nhà cô ấy, bọn biến thái vẫn chưa được bắt.
Đưa cô ấy về quả nhiên là đúng.
Ngồi đợi đến khi đèn trong công ty được tắt, Tống Thiên Hoàng mới xuống xe đi vào.
Thấy cậu, Cố Gia Hy vô cùng ngạc nhiên liền hỏi:
- Sao cậu lại quay lại vậy?
Tống Thiên Hoàng tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, lạnh nhạt lên tiếng:
- Tôi quay lại lấy chút đồ.
- Ò.
Vừa đi được một bước, Tống Thiên Hoàng đã nói thêm:
- Cố Gia Hy.
Cậu đợi tôi một lát, tôi đưa cậu về.
Nghe vậy, Cố Gia Hy ngại ngùng xua tay:
- Không.....không cần đâu.
Tôi tự về được mà.
- Tôi là sếp.
Nghe lời một chút sẽ không thiệt đâu.
Nói thế thì Cố Gia Hy cô cũng bất lực, cạn ngôn luôn rồi.
Đi qua trạm thu phí, người bảo vệ ở bên trong liền nói:
- Nộp tiền phí gửi xe cậu ơi.
Tống Thiên Hoàng kéo cửa kính xe xuống rồi hỏi:
- Bao nhiêu vậy ạ?
- Ba trăm bảy mươi lăm nghìn nha.
Gì vậy? Gì mà năm trăm? Cố Gia Hy hốt hoảng hỏi lại:
- Ba trăm bảy mươi lăm ạ? Sao đắt vậy? Bác có nhầm không?
Người bảo vệ khẽ lắc đầu:
- Không nhầm đâu.
Chàng trai này đã dựng xe ở đây suốt 6 tiếng rưỡi rồi.
Mà một tiếng chúng tôi lấy năm mươi nghìn.
Vậy đúng giá tiền mà.
Cố Gia Hy tròn mắt nhìn Tống Thiên Hoàng:
- Không phải cậu vừa mới quay lại sao? Chuyện gì vậy?
Vừa rút tiền trong ví đưa cho bác bảo vệ cậu thản nhiên trả lời:
- Tôi đi bộ đến công ty không được sao?
Nói thế Cố Gia Hy càng không hiểu:
- Trong công ty có chỗ để xe, sao cậu lại để ở bên ngoài?
Tống Thiên Hoàng im lặng không đáp trực tiếp đi về nhà cô.
Lúc cô chuẩn bị xuống xe, Tống Thiên Hoàng liền kéo cô lại:
- Ngày mai tôi có chút việc, chắc sẽ không đến công ty.
Cậu liệu mà về sớm, về muộn như này ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì tôi không biết ăn nói sao với ba mẹ cậu đâu.
- Được, tôi biết rồi.
...........!
Đúng như lời Tống Thiên Hoàng nói, cả ngày hôm ấy cậu không xuất hiện ở công ty.
Kể cả cuộc họp hội đồng quan trọng đến thế mà cậu cũng không tới.
Cả ngày hôm ấy trôi qua thật dài, Cố Gia Hy thật sự rất nhớ Tống Thiên Hoàng.
Cô không thể tập trung làm được công việc.
Và dĩ nhiên cô lại phải ở lại tăng ca.
Cuộc sống này thật nhiều chuyện đáng buồn.
Kết thúc một ngày làm việc đầy nhàm chán, Cố Gia Hy thả bước chân trở về nhà.
Đi qua con đường lớn, đi vào trong con đường nhỏ, Cố Gia Hy luôn có cảm giác ở phía sau có người đi theo mình.
Nhưng khi cô quay lại nhìn thì không thấy ai.
Trái tim cô đập nhanh vô cùng.
Mở điện thoại gọi cho Hạ Lan ra đón nhưng Hạ Lan lại không nghe máy.
Cô gọi rất nhiều đều không được.
Tiếng bước chân ở phía sau ngày càng rõ hơn.
Cô cố gắng đi thật nhanh nhưng người đằng sau vốn không muốn tha cho cô liền đi nhanh theo.
Từ đây về nhà còn phải một đoạn khá xa nữa mới đến.
Không còn cách nào khác, Cố Gia Hy đành phải gọi điện cho Tống Thiên Hoàng.
Mong rằng cậu sẽ nghe máy và giúp đỡ cô.
Thật may mắn, kết nối đã thành công:
- Cố Gia Hy? Có chuyện gì vậy?
- Tống Thiên Hoàng, cậu ở đoạn nào rồi? Tôi sắp tới nơi rồi.
Tống Thiên Hoàng nhíu mày hỏi cô:
- Cậu đang ở đâu? Cậu gặp chuyện gì vậy?
- Tôi đang ở đầu đường B, cậu ở ngay phía trên rồi hả?
- Cậu bình tĩnh đợi tôi.
Tôi đến ngay đây.
Đừng tắt máy nha, nghe tôi nói không?
- Ừm.
Tôi biết rồi!
Tống Thiên Hoàng vội vã cầm lấy chiếc áo vest và rời đi trước sự ngỡ ngàng của rất nhiều người.
Trước khi đi, cậu còn cúi đầu xin lỗi những người có mặt:
- Thật xin lỗi mọi người.
Vợ tôi đang mang thai, giờ đây xảy ra chút chuyện, tôi phải đến xem tình hình ngay.
Mong mọi người thứ lỗi.
Chuyện của cậu và Hạ Kiều đã ảnh hưởng đến công ty nên ngày hôm nay cậu hẹn các vị trưởng bối và chủ tịch công ty đến để bàn chuyện.
Mọi người có mặt sau khi biết chuyện cũng không hề trách Tống Thiên Hoàng mà còn ủng hộ cậu rời đi.
Tống Thiên Hoàng gật đầu rồi ra khỏi nhà hàng..