Sau hai giờ.
Cô chủ đáng yêu vô địch thiên hạ: "Được rồi, hôm nay tới đây thôi, tôi phải log out."
Lệ Quân Ngự sắp xếp cho cô học bù, mỗi tối hai tiếng rưỡi.
Cô sợ lúc gần tan học Lệ Quân Ngự hoặc Lăng Bắc sẽ đi vào, nhất định phải ứng phó một chút.
Bảo bảo vô địch thiên hạ: "đánh thêm một tiếng nữa đi mà, tôi mới vừa gia nhập trạng thái, vừa nãy đều gϊếŧ được một người, cô đánh thêm một giờ nữa, tôi cho cô thêm tiền."
đại gia nhỏ vung tiền đến vô nhân tính, Nguyễn Manh Manh đánh với cậu ta hai giờ, liền phát hiện hai thuộc tính của đối phương.
Một là lắm lời, hai là lắm tiền.
"Thêm tiền" đều sắp thành câu cửa miệng của cậu ta.
"Không được, tôi phải logout." Nói xong, nick của Nguyễn Manh Manh liền tối sầm.
*
Trong phòng xa hoa của nhà họ Lệ, người bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ đang khuôn mặt khó chịu ngồi trên giường.
Cậu ném điện thoại di động lên giường lớn một cái, "Xì, lại chạy rồi!"
Bảo bảo Lệ Quân Tỳ không vui, có chút tâm trạng.
Kể từ lúc giải tán với anh ba, gần đây cậu giảm vài cấp.
Nếu không phải là đêm nay có đại thần này dẫn đi, thì chắc đã thua be bét rồi.
Vốn là muốn thắng thêm mấy bàn, ai biết đối phương lại đến lúc đó liền đi.
Quá không nể mặt mũi, tốt xấu cậu cũng là kim chủ!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Quân Tỳ lạnh nhạt, mở cửa phòng ngủ ra, đi về hướng phòng sách.
"Anh cả..." Thấy Lệ Quân Ngự quả nhiên ở phòng sách, lạnh lùng trên mặt Lệ Quân Tỳ rút đi, thay khuôn mặt tươi cười.
"Tiểu Tỳ, không gõ cửa liền đi vào, là biểu hiện vô lễ."
Lệ Quân Ngự ngồi ở sau bàn làm việc, sắc mặt lạnh nhạt, cho dù đối mặt em trai cũng không có mảy may nhu ý.
Lệ Quân Tỳ mím mím môi, nhìn thấy sương lạnh trên mặt Lệ Quân Ngự, biết mình lại phạm sai lầm.
"Anh cả, lần sau em sẽ không..."
Cả nhà ai cậu cũng không sợ, chỉ có sợ Lệ Quân Ngự.
Một mực, từ nhỏ cậu đã thích Lệ Quân Ngự nhất, muốn thân cận anh ấy, liền không thể không hoàn toàn dựa theo quy tắc của anh ấy.
Lệ Quân Tỳ vội vã thu hồi nụ cười trên mặt, đi tới một bên bàn học, khuôn mặt nhỏ giả vờ thành thục, nghiêm túc nói: "Anh cả, em có việc tìm anh."
Nghe nói như thế, Lệ Quân Ngự để cây viết trong tay xuống, nhấc mắt nhìn tới.
Mắt sâu tối om om, làm tay của người bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ hơi run lên.
"Làm xong bài tập rồi?" Giọng nam trầm thấp, từ tính mà lạnh lẽo.
"Dạ, đã làm xong."
"Bài tập ngoại khóa?"
"Cũng làm xong...!Hôm nay trường học còn có bài kiểm tra khai giảng, em là trọn điểm." Khóe môi nhỏ của Lệ Quân Tỳ nhẹ nhàng giương lên, hi vọng Lệ Quân Ngự có thể biểu dương cậu.
Nhưng, Lệ Quân Ngự chỉ là gật gật đầu.
Ngón tay thon dài theo thói quen đặt trên mặt bàn, lãnh đạm nói: "Nói đi, lại vừa ý cái gì, hay là tiền xài vặt không đủ tiêu?"
Lệ Quân Tỳ cong khóe môi, khó mà nhận ra mím chặt hạ xuống.
Cậu cúi đầu, che lại tròng mắt thất vọng.
"Không phải, là chuyện bạn học em.
Gần đây cậu ấy đang chơi game điện thoại di động hot nhất của công ty của các anh, bị một người trong game bắt nạt.
Em muốn giúp cậu ấy hỏi một chút, có thể từ trong tư liệu của công ty các anh, tìm tới tin tức chân thực của người kia hay không.
Nếu như có thể, bảo Lăng Bắc đưa tư liệu cho em là được rồi."
Bây giờ chơi game đều phải chứng thực tên, Lệ Quân Tỳ muốn moi ra thân phận thực sự của "Cô chủ đáng yêu nhất thống thiên hạ".
Thêm tiền cũng không chơi với cậu, cậu tức giận!
Lệ Quân Ngự sâu sắc nhìn Lệ Quân Tỳ một chút, nhìn tới mức phía sau lưng Lệ Quân Tỳ trực tiếp lạnh lẽo.
Anh cả chỉ cho cậu chơi game trong kỳ nghỉ, sau khi tựu trường thì không cho chơi.
Cậu nói như vậy, hẳn là sẽ không lòi ra chứ?
May là, Lệ Quân Ngự chỉ nhìn cậu vài giây, liền kéo một tờ ghi chú xuống để trên bàn, "Để tên lại."
Lệ Quân Tỳ âm thầm thở phào, đi tới, viết sáu chữ "Cô chủ đáng yêu nhất thống thiên hạ" trên tờ ghi chú.
...
Hai phút sau, Lệ Quân Tỳ rời khỏi, Lệ Quân Ngự đưa cho Lăng Bắc.
"Đến trung tâm số liệu game tra cái ID này một chút."
"Vâng, Lệ thiếu." Lăng Bắc tiếp nhận tờ giấy, liếc mắt nhìn lại có chút chần chờ, "Đây là...!ID của con gái?"
Lệ Quân Ngự lạnh nhạt gật đầu, tròng mắt đen nhánh lóe qua một vệt nham hiểm, "Tiểu Tỳ có thể yêu trên mạng, tôi phải tra cặn kẽ tư liệu của người này.".