"Có thể làm cho ông Tào - người quen cũ mở miệng khen, đại tiểu thư nhất định là đứa trẻ cực kỳ có thiên phú.
Có thể dạy học sinh như vậy.
.
.
Tôi cầu cũng không được."
ông già tóc bạc từ phía sau Lăng Bắc đi ra, dùng một loại ánh mắt thưởng thức, đánh giá Nguyễn Manh Manh từ trên xuống dưới một lần.
Lăng Bắc đúng lúc giới thiệu: "Vị này chính là giáo viên Lý - Lý Quang Vinh.
Ông Lý là giáo sư đặc cấp cực kỳ có tiếng của nước ta, trước đây đảm nhiệm tổ trưởng tổ vật lý ở Trí Học.
Về hưu nhiều năm, là Đại thiếu gia đặc biệt vì tiểu thư, một lần nữa mời xuống núi."
Giáo viên vật lý Lý Quang Vinh sau khi được Lăng Bắc giới thiệu, tiến lên một bước.
Nguyễn Manh Manh "Ngoan ngoãn lễ phép" kêu một tiếng: "Chào thầy."
Ông Lý gật đầu, rất là thoả mãn.
Cũng không biết, ông Tào ở bên cạnh thấy cảnh này, đã ở trong lòng yên lặng mặc niệm vì ông ta một chút.
Một lát sau, lúc Lăng Bắc và giáo viên Tào rời phòng.
Lý Quang Vinh ngồi xuống, lấy bài giảng bản thân đã tỉ mỉ chuẩn bị kỹ càng ra.
Một cái tay nhỏ bé, đè lên vật trang trí làm bằng đồng trên bàn, "Giáo viên Lý, thầy từng thấy nắm đấm sắt chưa?"
.
.
Đêm đó, Nguyễn Manh Manh lại thành công thu phục một người bạn có thể thay cô làm bài tập vật lý.
*
Ngày hôm sau, trên lớp tự học, Nguyễn Manh Manh đang tập rung chơi game.
Thiếu niên đẹp trai bên cạnh thừa dịp không ai chú ý, từ trên bàn lấy viên kẹo đường ném vào trong miệng, liền gục xuống bàn ngủ bù.
Bạn học còn lại, thì lại đang hết sức chuyên chú viết bài tập.
Toàn bộ phòng học, chìm đắm trong một loại không khí yên tĩnh, an lành.
Chính vào lúc này, một tiếng gầm lên, đánh vỡ mảnh yên tĩnh này.
"Nguyễn Manh Manh, trò lăn ra đây cho tôi!" Giọng ngột ngạt cực kỳ giận dữ của Cao Hán Thu, vang vọng toàn bộ hành lang.
Từ trước đến giờ giáo viên Cao không giận tự uy, rất có phong độ, lại một lần bị Nguyễn Manh Manh chọc cho tức giận!
Nguyễn Manh Manh thở dài, aiz, Cao Hán Thu này vì sao cứ giày vò như thế chứ? Liền không thể làm một chàng trai đẹp đẽ yên tĩnh sao?
Cô pause game, yên lặng nói lời xin lỗi ở trong lòng với mấy vị bạn cùng tổ đội, cất điện thoại di động vào trong túi xách, đứng lên.
Nhìn thấy bóng Nguyễn Manh Manh rời đi.
Những người khác nhất thời kịch liệt thảo luận.
"Kiều Kiều, chị gái của cậu lại gây chuyện gì? Tôi chưa từng thấy thầy Cao tức giận lớn như vậy, cậu nói, Nguyễn Manh Manh có thể bị đuổi học hay không?"
"Nếu như đuổi học là tốt rồi.
.
.
Cô ấy ở lớp chúng ta, thực sự là chán ghét.
.
.
Ảnh hưởng bầu không khí học tập.
.
."
Nguyễn Kiều Kiều nghe được những người khác, trên mặt hiện ra một tia xin lỗi và ưu tư.
"Mình, mình cũng không biết.
Các cậu đừng nói như vậy, chị gái mình kỳ thực cũng không phải cố ý, trước đây chị ấy cũng nỗ lực đã học, nhưng.
.
.
Hiệu quả đều là không lý tưởng.
.
."
Nguyễn Kiều Kiều, vừa nghe chính là đang thay Nguyễn Manh Manh nói chuyện.
Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, kỳ thực chính là đang nói, Nguyễn Manh Manh đã từng nỗ lực học tập, nhưng bởi vì đầu óc quá ngốc, vì vậy thành tích mới không lên nổi.
Nói cách khác, chính là nói Nguyễn Manh Manh trời sinh vụng về, thông minh không đủ.
Diệp Phong nghe được Nguyễn Kiều Kiều, không có ý tốt trào phúng: "Xì, không phải là đầu óc không tốt, trí thông minh thấp sao.
.
.
Nếu tôi nói, loại không thông minh bằng chúng ta như Nguyễn Manh Manh kia, liền không nên tồn tại ở lớp một."
Diệp Phong bây giờ, là người hy vọng Nguyễn Manh Manh bị đuổi học nhất.
Bằng không, chờ sau này công tác Hội Học Sinh chính thức triển khai, bị người phát hiện anh nhất định phải xin lỗi Nguyễn Manh Manh mới có thể một lần nữa phục chức.
Sẽ làm anh mất hết thể diện cỡ nào!
Anh cố ý lớn giọng nói to: "Thầy Cao nên kịp lúc đuổi học Nguyễn Manh Manh, lớp chúng ta, căn bản là không nên thu nhận loại rác rưởi thông minh không đủ này!"
"Rác rưởi thông minh không đủ.
.
.
Cậu đang nói ai?" Chính vào lúc này, một tiếng nói nhàn nhạt, đột nhiên từ phía sau Diệp Phong truyền đến.
Trong giọng nói của người kia, mang theo khiêu khích rõ ràng.
Diệp Phong quay lại, nhíu mày nói: "Ai thông minh thấp, người đó chính là rác rưởi!"
Vừa dứt lời, Diệp Phong liền bị lời mình nói miễn cưỡng làm mất mặt.
Anh nhếch miệng, trợn mắt ngoác mồm nhìn thiếu niên đẹp trai phía sau ánh mắt lành lạnh, tóc ngắn có chút ngổn ngang, hiển nhiên là vừa tỉnh ngủ.
Trên gương mặt tuấn tú không chút biểu tình kia, nhàn nhạt viết chữ không vui.
Diệp Phong nhìn thấy Việt Quân Triệt nhếch nhếch khóe môi, giống như đang trào phúng anh ta ngu xuẩn.
Toàn lớp 1, thậm chí là toàn bộ trường trung học phố thông Trí Học, vẫn chưa có người nào dám nói mình thông minh hơn Việt Quân Triệt.
Nói cách khác, theo lời giải thích của Diệp Phong, ở trước mặt Việt Quân Triệt, các vị đang ngồi đều là rác rưởi.
Tất cả những bạn học khác đều ngây người!
Chẳng ai nghĩ tới, Việt Quân Triệt chưa bao giờ quan tâm chuyện vô bổ của người khác, vì sao lại giúp Nguyễn Manh Manh nói chuyện.
Chẳng lẽ nói, nam thần thật sự coi trọng Nguyễn Manh Manh?.