Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Edit: Foerel

Beta: Dilys

Hiện tại Ly Khương không muốn khóc lắm mà chỉ cảm thấy tức giận, tức giận vì những người chơi đó tấn công đồng loại của chính mình… Rõ ràng có nhiều NPC như vậy mà.

Bởi vì họ sợ quy tắc tử vong giấu trên người NPC, không muốn tăng thêm rủi ro nên họ thà dùng cách an toàn hơn chính là dùng tính mạng của đồng bạn để thay thế.

Vượt qua càng nhiều phó bản thì sẽ thấy càng nhiều loại người chơi như này.

Nhân tính của người chơi bị phó bản lẳng lặng mài mòn từng chút, từng chút một, gần như không còn sót lại chút nào. Những con người bình thường trong thế giới hiện thực, vốn tuân thủ pháp luật, thế nhưng chỉ cần trải qua vài phó bản là sẽ từ thờ ơ, lạnh nhạt chuyển sang chủ động tấn công đồng bạn của mình…

Tư tưởng của họ đã bị trò chơi ăn mòn, khiến bọn họ cảm thấy người chơi có thực lực yếu kém chính là vật hy sinh.

Chỉ khi đối mặt với những người chơi có thực lực mạnh hơn mình, họ mới tạm thời biến trở lại thành con người.

Mất đi ràng buộc của đạo đức và pháp luật, trò chơi cấm kỵ đã giải phóng toàn bộ ác ý mà con người tích tụ cất giấu trong tâm hồn.

Ly Khương không biết mục đích của trò chơi là gì, cũng không biết cái gọi là có thể thực hiện tất cả nguyện vọng kia có tồn tại hay không nhưng cô ấy cảm thấy không thể đánh mất ranh giới làm người cuối cùng được, nếu không cô ấy sẽ chỉ có thể trở thành một con rối của trò chơi.

Ly Khương cố gắng kìm lại nước mắt, có lẽ cô ấy cảm thấy đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện nên đã đưa anh Lý rời đi trước.

***

***

[22:55]

Ngân Tô đi xuống tầng, cô vừa mới ra khỏi thang máy thì đã thấy mọi người đang chờ ở bên ngoài, có vài gương mặt quen thuộc, là mấy người chơi đi theo cô đêm qua.

Những người chơi này rõ ràng là người chơi lâu năm, có vẻ như họ đã thành lập liên minh từ rất sớm, vẫn luôn hành động cùng nhau. Lúc này thấy cô đi ra, họ cũng không tiến lên mà chỉ gật đầu cúi người, gương mặt cười toe toét.

Ngân Tô: “…”

Ngân Tô nghi ngờ quan sát bọn họ vài lần rồi bước về phía đại sảnh.

Mấy người kia liền đi theo cô, không quá gần nhưng cũng chẳng quá xa, người ngoài không biết lại tưởng là tiểu đệ của cô.

Đến khi Ngân Tô đến đại sảnh thì người chơi đi theo phía sau đã vô cùng nhiều.

Không chỉ có người chơi lâu năm mà còn có cả một nhóm bảy, tám người chơi mới đi cùng nhau, trong đó có cả anh Lý lúc trước, không biết là do chính họ nghĩ ra biện pháp giải quyết hay là Ly Khương đã cho bọn họ ý tưởng giữ mạng nào đó.

Mấy người chơi lâu năm không phản đối việc những người chơi mới đi theo bọn họ, dù sao mọi người ai cũng đều hành động như nhau cả, chả ai chê bai được ai.

Ngân Tô cũng không ngại việc bọn họ đi theo mình, vẻ mặt gương vẫn trước sau như một không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.

Những người chơi còn lại thấy vậy, trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, không biết đám người đó đã đạt được thỏa thuận gì với đồ điên này hay chỉ đơn thuần là muốn hưởng ké chút ích lợi từ cô mà thôi.

Có vài người chơi muốn ra tay với đám người chơi mới nhưng lại sợ bị Ngân Tô ngáng chân. Mà đám người chơi mới đánh hơi thấy mùi nguy hiểm lại vô thức mà xích lại gần Ngân Tô.

***

***

Nhóm của Giang Kỳ còn đến sát giờ hơn cả Ngân Tô, lúc bọn họ đi xuống thì chỉ còn đúng nửa phút nữa thôi là tới 23 giờ.

Người đầu tiên Giang Kỳ nhìn thấy chính là Ngân Tô, cô như một siêu sao nổi tiếng, sau đó là những người chơi đang đứng bên ngoài nhìn chằm chằm như hổ rình mồi.

“Ơ…” Khương Dư Tuyết cả ngày hôm nay đều đi theo Độ Hạ, thấy mười mấy người chơi vây xung quanh Ngân Tô thì kinh ngạc hỏi: “Sao tự nhiên chị ấy có nhiều tiểu đệ theo sau vậy?’

Nghiêm Nguyên Thanh quan sát vài lần rồi lắc đầu: “Chắc là bọn họ tự đi theo.”

Cô gái kia không giống người tùy tiện lập liên minh với người chơi khác.

Khương Dư Tuyết, người từng được hưởng ké vầng hào quang của kẻ điên từ Ngân Tô: “…” Cũng có nhiều người chơi thông minh đấy nhỉ.

Nếu không phải còn có Giang Kỳ trong phó bản thì cô ấy đã đi theo Ngân Tô rồi…

Đúng lúc này, tiếng giày cao gót cộc cộc vang lên, trưởng phòng Tôn cùng bốn NPC xuất hiện. Trưởng phòng Tôn liếc nhìn mọi người bằng ánh mắt không vui rồi nói: “Rất tốt, mọi người đều rất đúng giờ.”

Mọi người: “…”

Không đúng giờ để bị ném từ trên tầng xuống à!

Trưởng phòng Tôn hệch cái cằm tái nhợt lên, đôi môi đỏ tươi chậm rãi nở một nụ cười quái dị: “Cho mọi người năm phút tự do lập đội, mỗi đội mười người.”

Hiện tại ở đây có tổng cộng 86 người chơi, sẽ có 6 người trong số họ không thể tạo thành một đội mười người.

“Nhân số không đủ thì phải làm sao?” Ngân Tô rất có ý thức tự giác của một người đại biểu môn, giơ tay đặt câu hỏi.

Trưởng phòng Tôn giả vờ không nhìn thấy Ngân Tô, chỉ vào bốn NPC phía sau: “Đội nào không đủ người thì bọn họ sẽ bù vào.”

Ngân Tô “à” một tiếng, khẽ cau mày rồi ngay lập tức bày tỏ thái độ thân thiện: “Chắc là không có ai chọn bọn họ đâu, vậy tôi sẽ lập đội với bọn họ. Phương châm của tôi là không cô lập bất kỳ đồng nghiệp nào.”

Trưởng phòng Tôn: “…” Cô lập con mẹ cô!!!

Người chơi: “…” Bọn họ quả thật không muốn lập đổi với NPC, người chơi thì có thể sẽ đâm sau lưng nhưng NPC thì chắc chắn sẽ đâm sau lưng!

Thế nhưng đám người đi theo Ngân Tô thì có chút sốt ruột, nếu Ngân Tô lập đội với NPC thì đội của cô chỉ còn lại năm vị trí.

Bọn họ nhiều người như thế, làm sao phân chia đủ cho năm vị trí này được?

“Tô tiểu thư, tôi có thể chung đội với cô không?” Một người chơi già dặn kinh nghiệm giành trước nói với Ngân Tô, muốn chiếm một vị trí có lợi.

Ngân Tô rõ ràng không nhiệt tình với người chơi như với NPC, lạnh nhạt thờ ơ nói: “Tùy tiện, đủ người là được.”

“Tô tiểu thư, tôi tôi tôi tôi.”

“Tôi cũng có thể.”

Đám người chơi già dặn kinh nghiệm nhanh chóng chiếm lấy vị trí bên cạnh Ngân Tô, bọn họ có vừa đủ năm người, chiếm lấy toàn bộ vị trí còn lại.

Đám người chơi mới không cướp được vị trí, bảy, tám người chơi luống cuống đứng tại chỗ.

Mà những người chơi khác cũng nhìn ra rằng những người này không còn sự bảo vệ của Ngân Tô nữa thì liền có người không có ý tốt tiến lên chuẩn bị mời họ nhập đội.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp làm gì thì đột nhiên có vài tia sét đánh tới khiến những người chơi đó phải nhanh chóng lui về phía sau, trên tay Độ Hạ vẫn xoẹt xoẹt lóe lên tia điện: “Mấy người lại đây.”

Đám người chơi mới vừa mừng vừa lo nhưng cũng phản ứng lại rất nhanh, chạy về phía đó.

Nghiêm Nguyên Thanh cùng với Độ Hạ và tám người chơi mới thành lập một đội ngũ.

Giang Kỳ mang theo Khương Dư Tuyết cùng Ngư Hàm Tú gia nhập vào một đội khác có khá nhiều người mới.

***

***

Sau khi mọi người lập đội xong, trưởng phòng Tôn rất có tâm trạng làm việc đưa họ vào thang máy, yêu cầu bọn họ đi vào thang máy theo đội. Mỗi lần, trưởng phòng Tôn đều đi vào thang máy cùng với bọn họ, sau khi tiễn họ đi sẽ quay lại để dẫn nhóm tiếp theo.

Ngân Tô rất ngoan ngoãn tuân theo quy định xếp ở tổ thứ năm, trưởng phòng Tôn chân trước vừa bước vào thang máy thì Ngân Tô chân sau đã đi vào, đứng ngay ngắn bên cạnh trưởng phòng Tôn, còn mỉm cười với cô ta.

“…” Hai mắt trưởng phòng Tôn nhìn thẳng về phía trước, có lẽ cô ta cảm thấy chỉ cần mình mặc kệ cô thì sẽ không bị cô làm tức chết.

Sau khi tất cả mọi người đã tiến vào trong thang máy, trưởng phòng Tôn đưa cổ tay lên đặt lên chỗ phím ấn trong thang máy, sau đó thang máy bắt đầu chạy.

Ngân Tô nhìn chằm chằm vào cổ tay của trưởng phòng Tôn.

Quả nhiên cái thang máy này có thể dẫn đến những nơi khác… Xem những NPC đồng nghiệp kia biến mất vào ban ngày chắc hẳn là vì được chuyển đến nơi khác làm việc.

Trưởng phòng Tôn phát hiện ra ánh nhìn tr@n trụi của Ngân Tô, cô ta thu tay lại rồi khoanh tay trước ngực để ngăn lại ánh mắt của Ngân Tô: “Cô nhìn cái gì?”

“Nhìn mà cũng không được à?” Ngân Tô khịt mũi tỏ vẻ không hài lòng: “Công ty có quy định như thế hay là một trưởng phòng như cô được dát vàng lên người?”

Trưởng phòng Tôn: “…”

Huyết áp của trưởng phòng Tôn bắt đầu tăng vọt, cô ta thực sự muốn giế t chết đứa nhân viên chết tiệt này, dùng máu của nó làm lễ huyết tẩy thang máy.
Nhấn Mở Bình Luận