Edit: Foerel
Beta: Dilys
Thang máy không hiển thị số tầng mà chỉ có biểu tượng mũi tên đang hướng xuống dưới. Thang máy nhanh chóng dừng lại, ngay khi cửa thang máy vừa mở ra, một mùi hôi tanh xộc thẳng tới vào mũi.
Trưởng phòng Tôn nở nụ cười nham hiểm: “Mọi người chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ chỗ này là được về nghỉ ngơi rồi. Công việc rất đơn giản đúng không?”
Thánh nữ cà khịa đưa tay làm động tác mời: “Đơn giản như thế thì cô làm đi?”
“…” Trưởng phòng Tôn hung dữ trừng mắt nhưng không nói gì.
Bên ngoài là một căn phòng rộng khoảng hai mươi mét vuông, cả căn phòng trống rỗng không có bất kỳ một vật dụng nào.
Dưới sàn nhà, trên các bức tường hay thậm chí là cả trần nhà đều dính đủ các loại vết bẩn kinh tởm, đó là vết bẩn trộn lẫn giữa máu thịt và chất dịch của thực vật, thậm chí còn có thể tìm thấy vài miếng thịt không rõ nguồn gốc ở bên trong.
Chỉ với khung cảnh như này thôi cũng có thể khiến người ta mường tượng ra được chuyện gì đã xảy ra trong căn phòng này.
Trưởng phòng Tôn đuổi họ ra khỏi thang máy rồi rời khỏi đó.
Ngân Tô đứng ở một chỗ cũng tạm coi là sạch sẽ, may là cô có đeo khẩu trang, chỉ cảm được một phần mùi hôi tanh.
Năm người chơi già dặn kinh nghiệm dù sao cũng là người từng trải, lúc này cũng chỉ hơi cau mày nhìn căn phòng trước mặt. Những NPC còn lại thì càng không cần phải nói, đến nhíu mày một cái cũng không có. Ngân Tô rất hài lòng với tố chất của đội mình.
“Như này làm sao mà dọn?”
“Bẩn quá đi mất… thế này có dọn đến sáng mai cũng chưa chắc đã dọn sạch được.”
“Trong phòng này chắc không có cái gì đó…”
Người chơi đó còn chưa nói hết câu đã bị người bên cạnh lấy tay bịt miệng lại, vừa hung ác vừa sợ hãi quát: “Câm miệng! Lão Lục, cậu mau ngậm miệng lại!!”
Ngân Tô nghi ngờ nhìn qua, một người chơi khác giải thích: “Miệng cậu ta là miệng quạ đen.”
“Kỹ năng thiên phú à?”
Người chơi kia lắc đầu: “Không phải, chỉ đơn thuần là miệng quạ đen thôi.”
“…Ha?” Ngân Tô suy nghĩ một chút: “Cái này không phải là còn mạnh hơn cả kỹ năng thiên phú à? Không có giới hạn sử dụng cũng không cần thời gian CD.”
Người chơi kia vô cùng đau lòng: “Nhưng chúng tôi mới là người gặp xui xẻo!”
Ngân Tô: “…”
Nhóc xui xẻo Ngân Tô nghiêm túc nói: “Vậy thì đừng nói nữa.”
Người chơi miệng quạ đen cuối cùng cũng được thả ra nhưng vẫn không nhịn được mà nói: “Công ty không thích nhân viên tăng ca, tôi cảm thấy…”
Cậu ta lại bị bịt miệng lại, cuối cùng còn có một người chơi móc ra một cuộn băng dính, dán miệng cậu ta lại.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi mà không hiểu sao họ lại có thể luyện ra được động tác thuần thục như vậy.
Sau một hồi tìm tòi sờ s0ạng, cuối cùng họ cũng tìm được một căn phòng chứa đồ bên cạnh thang máy, bên trong có rất nhiều dụng cụ vệ sinh khác nhau.
“Sao cô còn chưa làm việc đi?” NPC thấy những người khác đều đã đứng dậy đi làm việc mà Ngân Tô vẫn còn đứng đó thì liền thúc giục cô: “Dọn xong càng sớm thì càng được nghỉ ngơi sớm.”
Ngân Tô quay đầu nhìn NPC đang nói chuyện, giọng điệu tùy ý: “Dọn dẹp chỗ này để làm gì? Có phải để cho chúng tôi sử dụng không?”
“Tạm thời vẫn chưa sử dụng được, còn chưa tới kỳ kết quả…”
“Kỳ kết quả làm sao cơ?”
“…”
NPC ngừng trả lời, đôi mắt xám xịt nhìn cô chằm chằm, tạo cho người khác cảm giác lạnh lẽo, anh ta lặp lại từng câu từng chữ trước đó: “Dọn xong càng sớm thì càng được nghỉ ngơi sớm.”
Ngân Tô cười nhạo: “Tôi tới công ty không phải để làm nhân viên dọn vệ sinh, tôi không dọn đấy, thì sao?”
Đôi mắt NPC hơi lóe lên, giống như đang rất mong chờ, anh ta nhếch môi cười, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Nếu trước khi trời sáng mà vẫn chưa dọn xong thì cô sẽ phải ở lại đây vĩnh viễn.”
Ngân Tô: “…”
Ngân Tô đứng thẳng người, sâu trong đôi mắt đen vốn bình tĩnh lại xuất hiện một gợn sóng rất nhỏ, cô cười nói với NPC: “Tôi định làm một chuyện không có tố chất.”
NPC: “… Cái gì?”
Ý cười trên mặt Ngân Tô càng sâu, giọng điệu dịu dàng: “Bắt nạt các người đó.”
NPC: “???”
***
***
Năm người chơi kia đang thảo luận xem phải dọn dẹp căn phòng này như thế nào cho nhanh, bên cạnh đó họ còn cần phải cảnh giác với những tình huống bất thường có thể xuất hiện trong phòng.
Nhưng khi họ đang phân công công việc thì đột nhiên phát hiện ra có tiếng đánh nhau trong thang máy, hay chính xác hơn là Ngân Tô đang đơn phương đánh người.
“Bùm!”
“Loảng xoảng!”
“Đùng!”
Cơ thể của những người chơi kia run lên theo từng tiếng động phát ra, bọn họ không nỡ nhìn… Bị đập vào trong đống bẩn kia cảm giác mắc ói thật sự luôn ấy.
Ngân Tô ngồi xổm xuống, nhìn một NPC trong số đó: “Đừng sợ, tôi không đối xử với anh như vậy đâu.”.
Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
NPC run bần bật khi nghe thấy giọng nói của Ngân Tô, anh ta lùi lại, cọ lấy cọ để những vết bẩn trên mặt đất.
Ngân Tô lại như không nhìn thấy sự sợ hãi của NPC, vẫn tỏ ra là một đồng nghiệp thân thiện: “Chúng ta đều là đồng nghiệp, giúp đỡ lẫn nhau là việc nên làm, phải không? Tôi vừa giúp anh giãn cơ rồi, bây giờ đến lượt anh giúp lại tôi.”
NPC: “…” Đây mà là giãn cơ à? Đây là chuẩn bị xé hắn ra làm tám mảnh thì có!
Một NPC khác thấy Ngân Tô không để ý đến mình, đột ngột đứng dậy rồi lao đầu về phía bức tường ở cạnh đó.
Tuy nhiên, ngay trước khi anh ta kịp đâm đầu vào tường thì có ai đó đã túm lấy cổ áo anh ta, ngay lập tức quật anh ta xuống sàn nhà.
“Tôi còn chưa cho phép cậu chết, sao cậu có thể tự tiện tìm tới cái chết như vậy chứ?” Ngân Tô từ trên cao nhìn xuống, chân giẫm lên bả vai anh ta: “Cậu mà chết là sẽ thiếu đi một sức lao động, thế không phải là thời gian về phòng nghỉ ngơi của tôi sẽ bị trì hoãn sao? Cùng là đồng nghiệp với nhau, đừng có độc ác như vậy chứ?”
NPC: “…” Ai mới là kẻ ác độc hả??
Đám người chơi sắp co rúm lại: “…” Đây là kiểu nói chuyện điên rồ gì vậy?
***
***
Năm phút sau.
Những người chơi ngồi xổm cạnh thang máy nhìn bốn tên NPC đang quét dọn, trên mặt lộ ra biểu cảm vô cùng đặc sắc.
Trong nhóm bỗng có một người chơi hiếu kỳ hỏi: “Tại sao NPC kia lại muốn chết?”
NPC là thứ trước khi chết cũng phải cạp người chơi một miếng thịt, làm gì có chuyện chủ động tìm đến cái chết, điều này rất không bình thường.
“Cố ý chia ra mười người một nhóm, nếu không đủ thì NPC sẽ bổ sung, việc này có ý nghĩa gì?”
“Nếu như chết một người… có phải là sẽ xảy ra chuyện gì đó khủng khiếp không?”
“!!!”
Khả năng này trong nháy mắt tăng vọt lên 99%.
NPC không tiếc mà tự sát, chắc chắn là bởi vì sau khi hắn chết thì sẽ có chuyện gì đó khủng khiếp xảy ra mà theo ý kiến của bọn họ thì chuyện này đủ để gây sát thương với Ngân Tô.
Một vài người không tự chủ được mà nhìn Ngân Tô, cô chắc là biết…
Ngân Tô đang dựa vào cửa thang máy sạch sẽ, giám sát các đồng nghiệp thân thiết đang tăng ca, đột nhiên bị mấy người chơi nhìn chằm chằm, cô bình tĩnh quay đầu lại: “Làm sao? Muốn cảm ơn tôi à?”
Bọn họ vội vàng cười làm lành, từng người mở miệng cảm ơn Tô tiểu thư.
Ngân– người tốt siêu cấp liền cảm thấy thoải mái: “Không có gì.”
“Tô tiểu thư… ờ… xin hỏi một vấn đề, cô ngăn cản hắn tự sát vì cô đoán rằng cái chết sẽ dẫn đến chuyện gì khủng khiếp đúng không?”
Ngân Tô thành thật trả lời: “Không, chẳng qua là tôi cảm thấy nếu có ít sức lao động thì thời gian làm việc sẽ bị kéo dài, chậm trễ tôi tan làm.”
“…”
“???”
Mấy người chơi đờ người nhìn về phía mấy NPC đang hổn hển quét dọn ở trong phòng… Nếu thiếu một người, đúng thật là cần càng nhiều thời gian để quét dọn hơn.
Đây là lần đầu tiên bọn họ được trải nghiệm kịch bản này…
Trước kia toàn là NPC nhìn chằm chằm bọn họ làm này làm kia, hóa ra cảm giác ở bên cạnh giám sát là như thế này.
“Tô tiểu thư, cô có thiếu đàn em không? Tôi có kỹ năng thiên phú nè.” Tuy hành vi của cô có chút… kỳ lạ, nhưng năng lực của cô thật sự quá lợi hại!
Có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai, chẳng mấy chốc mà tất cả người chơi đều bày tỏ rằng họ muốn làm đàn em của cô, ngay tại chỗ thể hiện lòng trung thành, bảo đi hướng Đông tuyệt đối không đi hướng Tây, bảo lên trời thì tuyệt đối sẽ không đi xuống đất
“Không thiếu.” Ngân Tô vốn dĩ đã không muốn bị đồng đội trói buộc nên đã nhẫn tâm từ chối: “Một mình tôi đều có thể làm được.”
“…”