Edit: Fang
Beta: Qing
Ngân Tô nhìn thoáng qua bên đó, thấy là Giang Kỳ và Độ Hạ nên cũng không để tâm, thản nhiên lấy lại cánh tay bị đứt lìa trong tay người chơi về, tùy tiện xua đuổi bọn họ: “Được rồi, đừng đi theo tôi nữa, trở về đi ngủ đi.”
“Không phải, Tô tiểu thư, thế này ai ngủ cho nổi?” Người chơi khóc không ra nước mắt, tối nay đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, ai còn tâm trạng đi ngủ!!
Bọn họ không nên thảo luận chuyện tối nay là xảy ra chuyện gì sao?
Ngân Tô nhìn hành lang bị đồng nghiệp và quái vật làm bẩn, chân thành đề nghị: “Nếu không thì cậu lau dọn các tầng?”
“…” Thế còn không bằng trở về đi ngủ.
Mấy người chơi đi một bước ngoảnh đầu lại ba lần, người nào lên tầng thì lên tầng, người nào về phòng thì về phòng, rất nhanh liền biến mất.
Giang Kỳ đi qua bên đó.
“Anh Giang?” Độ Hạ kinh ngạc, cô ấy do dự ở lại tại chỗ không đi theo, không muốn giao lưu với người khác, càng không muốn giao lưu với người chơi bị điên, sợ bị hãm hại.
“Tô tiểu thư, cô không sao chứ?”
Một ngọn đèn hơi yếu phát sáng trên đỉnh đầu, ánh đèn ảm đạm chiếu bóng dáng cô gái lên bức tường bên cạnh, mơ hồ thành một bóng đen.
Chủ thể của bóng đen chậm rãi mở miệng: “Không sao.”
Có lẽ Giang Kỳ cũng nhìn ra quả thực cô không sao cả, bèn thuận theo hỏi: “Tô tiểu thư có nhìn thấy thi thể quái vật không?”
“Được người bạn nhiệt tình của tôi mời đi làm khách rồi.”
Hiển nhiên Giang Kỳ sững lại một lát, anh ta vốn không ôm hy vọng gì, ai biết cô thế mà lại trả lời.
Nhưng mà… Người bạn nhiệt tình là ám chỉ cái gì? Kỹ năng thiên phú hay là đạo cụ nào đó? Bất kể là cái gì… Đưa nhiều thi thể đi như vậy cũng rất kỳ quái!
“Hẳn là Tô tiểu thư đã phát hiện những quái vật vừa nãy là những người chơi chưa hoàn thành đăng ký hôm đầu tiên rồi nhỉ?”
“Ừ.”
“Thế vừa rồi Tô tiểu thư có hỏi ra được gì không?”
Nhắc tới cái này Ngân Tô lại rầu rĩ, những người chơi thực vật biến dị này còn vô dụng hơn cả NPC bình thường, không biết gì cả.
Giang Kỳ cũng nói phát hiện của mình, trong trái tim của đám quái vật thực vật biến dị đó có một thứ giống như hạt giống.
Cách dễ nhất để g iết chết những quái vật này là đâm vào tim bọn nó.
Đương nhiên trực tiếp làm nổ đầu giống như anh ta cũng được.
Cuối cùng, Giang Kỳ giơ tay ra, thần thái trang nghiêm: “Chính thức làm quen một chút, tôi là tổng đội trưởng Cục điều tra cấm kỵ, Giang Kỳ.”
“???” Sao đột nhiên lại trực tiếp tiết lộ thân phận rồi?
Ngân Tô quan sát anh ta hai giây: “Tổng đội trưởng?” Tổng đội trưởng là nhân viên cấp bậc gì đây?
“…” Giang Kỳ cảm thấy danh tiếng của mình cũng khá lớn, nhưng hình như cô chưa nghe qua mình. “Đúng vậy.”
Ngân Tô mãi mới giơ tay ra bắt với anh ta, hỏi vấn đề cô sớm muốn biết: “Tại sao các anh lại vào phó bản này?”
Giang Kỳ lược bớt một phần thông tin, nói sơ lược: “Chung cư Trúc Mộng có chút dị thường, lúc chúng tôi đến kiểm tra, bất ngờ bị kéo vào phó bản.”
Ngân Tô nghĩ lại chuyện thằng khốn nạn có cánh tay kim loại bị Cục điều tra cấm kỵ truy bắt lúc trước, hắn ta còn có đồng bọn, chắc chắn là rơi vào tay Cục điều tra rồi.
Hẳn là sau khi bọn họ biết được manh mối thì đến chung cư Trúc Mộng trước.
Sau đó phó bản đột nhiên khởi động…
Ngân tô tò mò: “Thế Cục điều tra mấy người có gặp qua trường hợp phó bản trộn lẫn người chơi mới và lâu năm như thế này chưa?”
Giang Kỳ: “Chưa bao giờ có trường hợp như thế này.”
Ít nhất trong hệ thống ghi chép tình báo của bọn họ không có trường hợp liên quan.
Ngân Tô: “Ồ.”
Bầu không khí đột nhiên trầm lặng.
Qua một lát, Giang Kỳ đột nhiên mở miệng: “Tô tiểu thư từng nghĩ tới việc hợp tác chưa?”
“Hợp tác?” Ngân tô lắc đầu khéo léo từ chối: “Không cần đâu.”
“Tô tiểu thư có thể suy xét một lát, độ khó của phó bản tử vong quá cao, hợp tác sẽ nâng cao tỉ lệ sống sót. Đương nhiên, nếu Tô tiểu thư có yêu cầu khác thì cũng có thể đưa ra.”
Ngân Tô vốn dĩ không hứng thú lắm hiển nhiên có chút hứng thú rồi: “Yêu cầu khác?”
Đúng vậy, chỉ cần là chuyện chúng tôi có thể làm được.” Giang Kỳ không có cách nào nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt cô, chỉ có thể phán đoán từ mắt cô, gia tăng càng nhiều điều kiện có lợi có thể rung động cô: “Yêu cầu trong thế giới hiện thực cũng có thể, chỉ cần chúng tôi có thể đi ra.”
Bất kể cô có phải người chơi mà anh ta suy đoán hay không, thực lực của cô cũng bày ở đó, nếu có thể mời cô gia nhập Cục điều tra thì không còn gì bằng.
Ngân Tô: “…”
… Chắc hẳn Cục điều tra cấm kỵ có thể giúp cô đi học nhỉ?
“Cái gì cũng có thể?” Chỗ ở ổn định có rồi, đã đến lúc nghĩ về vấn đề học tập.
“Chỉ cần là yêu cầu phù hợp quy định thì đều có thể.” Có lẽ Giang Kỳ sợ Ngân Tô nêu ra chuyện gì trái pháp luật loạn kỷ cương, cố ý thêm một câu.
Quỷ xui xẻo sầu muộn vì việc đi học, hắng giọng: “Nếu tôi nói, tôi muốn đi học ở đại học Lan Giang thì sao?”
Gì mà khôi phục học bạ, cô hoàn toàn không nghĩ đến. Suy cho cùng tuy là bạn cùng lớp cùng khóa đều đã tốt nghiệp, nhưng lỡ như có người thi nghiên cứu sinh, học lên tiến sĩ thì sao? Cô phải giải thích năm năm biến mất này với người khác như thế nào?
Nói là cô bị bọn buôn bán lên vùng núi ở năm năm, hay nói là bị nhốt trong trò chơi lâu như vậy? Cô sợ bị người ta kéo đi giải phẫu, cho dù không có thì cũng sẽ chọc phải rất nhiều phiền toái.
Chuyện cô từng luân hồi vô hạn trong trò chơi, không định để cho bất kì ai biết.
Nên Ngân Tô quyết định dùng thân phận khác đi học, cho dù bị nhận ra cũng có thể một mực khẳng định đối phương nhận nhầm người rồi, hoặc bịa ra thân phận em gái họ hàng gì đó.
Lúc cô nhờ Khang Mại giúp cô làm thân phận khác thì đã nghĩ xong.
“???” Cái này thì tính là điều kiện gì? Giang Kỳ khó hiểu, nhưng trên mặt không biểu lộ chút nào: “Ba năm trước đại học Lan Giang đã thiết lập chuyên ngành đặc biệt, người chơi gia nhập Cục điều tra cấm kỵ, nếu cần thì có thể đi bổ túc.”
“… Tôi chỉ muốn học chuyên ngành bình thường.” Ai biết trò chơi rách nát này có giống lúc đổ bộ, đột nhiên biến mất hay không? Vậy dù sao cô vẫn phải có kỹ thuật nuôi sống bản thân chứ?
Sức mạnh, đạo cụ bây giờ bọn họ nhận được đều là trò chơi cho, nó muốn thu hồi thì ai có thể làm gì nó?
Về sau nó phủi mông đi mất, lỡ như thu cả đạo cụ và năng lực của người chơi, há chẳng phải cuối cùng cô sa sút thành quỷ xui xẻo không có cả bằng cấp? Vậy không được! Chỉ có tri thức và bằng cấp là của mình!
Giang Kỳ trầm mặc một lát, nói: “Nếu cô có nhu cầu này, sau khi ra ngoài tôi sẽ nghĩ cách sắp xếp cho cô.”
“Làm sao để tôi tin anh?”
Giang Kỳ lấy một tờ giấy A4 rất bình thường ra: “Đây là đạo cụ cấp A ‘Hợp đồng’, bất kì bên nào vi phạm nội dung hợp đồng, đều sẽ bị trò chơi xóa bỏ.”
Cấp A?
Ngân Tô còn chưa từng thấy đạo cụ cấp A, cô tò mò nhìn chằm chằm tờ giấy quan sát một lúc lâu: “Được thôi.”
“Nhưng hợp tác thì không cần đâu, tôi có thể bảo vệ anh không chết.”
Giang Kỳ: “…”
…
…
Độ Hạ lên tầng theo Giang Kỳ, kinh ngạc và khó hiểu đầy mặt: “Anh Giang, cô ấy thật sự đồng ý rồi?”
“Ừ.”
Độ Hạ tiếp tục kinh ngạc: “Chỉ đưa ra một yêu cầu đi học ở đại học Lan Giang?”
“Ừ.”
“… Chỉ vì cái này mà anh còn sử dụng đạo cụ cấp A? Thứ đó dùng một tờ thì ít đi một tờ!!” Độ Hạ càng không thể hiểu tại sao yêu cầu đơn giản như vậy lại dùng loại đạo cụ này, đó hoàn toàn không phải vấn đề.
Năm đó trò chơi vừa đổ bộ, những người chơi có chút thực lực rất huênh hoang, lúc gia nhập Cục điều tra cấm kỵ thì đưa ra yêu cầu quá đáng lại còn vô lí, thậm chí có tên trẻ người non dạ đưa ra yêu cầu mơ giữa ban ngày không thực tế là muốn làm chủ tịch thành phố.
Cho dù sau này một số người chơi thực lực được bọn họ mời cũng sẽ đưa ra một vài yêu cầu gia tăng thực lực hoặc thực tế hơn.
Ngay cả một số sinh viên đại học Lan Giang, sau khi trở thành người chơi, cũng sẽ trực tiếp bỏ bê học tập, dựa vào trò chơi giành lấy địa vị và tiền tài.
Ai rảnh đưa ra một điều kiện vô lý là đi học ở đại học Lan Giang?
“Không phải là cô ấy… đùa giỡn anh chứ?” Độ Hạ nghĩ tới một khả năng rất đáng sợ.
Giọng điệu Giang Kỳ ung dung: “Cô ấy nói là thật.”
Độ Hạ: “…”
Độ Hạ không hiểu.
Độ Hạ không rõ.
Quả nhiên giữa cô ấy và người điên có bức tường ngăn cách.