Edit: Fang
Beta: Qing
Sự náo loạn vào ban đêm dẫn đến phần lớn người chơi đều không nghỉ ngơi đủ, đặc biệt là người chơi mới, ai cũng có quầng thâm mắt.
Kết quả xuống tầng thì phát hiện một cái hố lớn đã được đào, cùng với cái cây đại thụ đã bị người ta chặt hạ, những chiếc lá cây rậm rạp xanh tươi trước đó giờ đã ngả sang màu vàng khô.
“!!!”
Là do quái vật tối qua làm ra?
Những vết cắt gọn gàng rõ ràng được thực hiện bằng máy, trông không giống như được tạo ra bởi một con quái vật.
Vấn đề là, ai lại rảnh đi chặt cây vậy?
… Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Một đêm trôi qua, trừ việc quái vật đột nhiên xuất hiện tấn công người chơi, thì cũng không hề xảy ra chuyện gì kì quái, hình như đây chỉ là một cái cây cảnh bình thường, sẽ không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng nào.
Ngân Tô cũng cảm thấy kì lạ, cho đến nay giám định vạn vật chưa từng xảy ra sai sót.
Thế dấu hỏi chấm hiện vô nghĩa à?
Ngân Tô ăn sáng xong đi ra ngoài thì gặp Ly Khương, cô ấy che mắt, dáng vẻ không còn luyến tiếc điều gì, trông thấy Ngân Tô thì vội vàng đi theo: “Tô tiểu thư, tối qua cô xuống dưới cứu người sao?”
“Không có.”
“…”
Nhưng Lý đại ca nói tối qua có người chơi được cô cứu mà.
Ly Khương không biết là ai đang nói dối, nhưng cũng không truy hỏi nữa, mà nói về chuyện người chơi bị tấn công tối qua.
Tối qua không phải ai cũng bị tấn công, chỉ có một số người chơi bị, giống Ly Khương là không bị tấn công.
Mà người chơi bị tấn công không có đặc điểm chung trước đó, có người chơi mới, cũng có người chơi lâu năm; có người thông qua kiểm nghiệm đánh giá, cũng có người không thông qua; có người có NPC ở trong phòng, cũng có người không còn NPC ở trong phòng.
Dường như quái vật chỉ gây án ngẫu nhiên.
“Hẳn là do ô nhiễm.” Ly Khương khịt mũi, giọng nói buồn rầu.
Hôm qua có rất nhiều người chơi đều thuộc trạng thái bị ô nhiễm, giống như một người xui xẻo thì càng dễ gặp phải thứ dơ bẩn, quái vật sẽ ưu tiên tấn công người chơi ô nhiễm nặng.
Ngân Tô: “Cô không bị ô nhiễm?”
Ly Khương lắc lắc đầu, trung thực nói: “Tôi có một đạo cụ, có thể ngăn chặn ô nhiễm.”
Ngân Tô cười thành tiếng: “Cô nói cho tôi như vậy, không sợ tôi cướp của cô?”
Ly Khương ‘a’ một tiếng: “Cướp không nổi, đó là đạo cụ ràng buộc, tôi chết rồi cũng sẽ không rớt ra đâu.”
Ngân Tô: “…”
Đa số đạo cụ đều không có cách ràng buộc, người chơi có thể chuyển nhượng, cướp đoạt lẫn nhau.
Nhưng đạo cụ ràng buộc thì khác, trừ khi người ràng buộc tử vong nếu không sẽ không thể giải trừ ràng buộc với đạo cụ. Nhưng một vấn đề khác là sau khi người ràng buộc tử vong, đạo cụ sẽ lập tức bị trò chơi thu hồi, người chơi không hôi của được.
Mà đạo cụ ràng buộc thường có nghĩa là không giới hạn số lần, không giới hạn phó bản.
Bởi vậy cho dù cấp bậc của đạo cụ ràng buộc không cao cũng vẫn rất được ưa chuộng.
“Sao sáng nay lại không có thịt viên.”
“Buổi trưa đến sớm chút, xem có thể cướp được hay không.”
Mấy người chơi kết thành nhóm đi qua bọn họ, vừa đi vừa thảo luận về thịt viên nhà ăn cung cấp.
“Thịt viên đó ăn ngon thật…” Nhắc đến thịt viên, dường như bọn họ lại nhớ lại mùi thơm hấp dẫn ấy, khoang miệng bắt đầu điên cuồng tiết nước miếng: “Hơn nữa ăn thịt viên có thể trực tiếp lấy máu của mình, không cần lo việc mất máu quá nhiều.”
Mới đầu người chơi cho rằng thịt viên chỉ có thể thanh trừ ô nhiễm, nhưng sau khi một số người chơi mới từng ăn thịt viên bị ép phải lấy máu, không quá hai ba tiếng, sắc mặt đã khôi phục lại bình thường.
Nhưng bây giờ bọn họ hiểu rõ một ngày cần cụ thể bao nhiêu ml dịch dinh dưỡng.
Ly Khương nhìn chằm chằm hình bóng mấy người chơi kia: “Tô tiểu thư, cô cảm thấy thịt viên thật sự không có vấn đề sao?”
Thần sắc Ngân Tô thản nhiên: “Dù sao tôi cũng không ăn.”
Ly Khương gật đầu phụ họa: “Ừm, tôi cũng cảm thấy không thể ăn. Nhưng đối với một số người chơi mà nói, bọn họ hoàn toàn không thể cưỡng lại sự cám dỗ của thịt viên, hơn nữa nếu không ăn… ô nhiễm dần nặng thêm, có lẽ chết càng nhanh.”
Ly Khương thở dài, nước mắt rơi xuống theo hơi thở đó, cả người đều lộ ra kiểu mỏng manh dễ vỡ.
Ngân Tô kìm nén một lúc, vẫn là không nhịn nổi: “Lúc cô đánh quái vật cũng khóc như vậy sao?”
Tưởng tượng mà xem một cô gái trông ngoan ngoãn, vừa đánh quái vật vừa rơi nước mắt, cảnh tượng đó… khó mà miêu tả.
“Hả?” Hiển nhiên Ly Khương cũng rất phiền não với vấn đề này: “Đôi lúc đang đánh thì sẽ rơi nước mắt, tôi không khống chế được. Hơn nữa nước mắt sẽ làm mờ tầm nhìn, ảnh hưởng tới sự phán đoán của tôi, xém chút bị quái vật đánh chết mấy lần liền…”
“Ở thế giới hiện thực cô cũng thế này?”
“Không nghiêm trọng như vậy.” Ly Khương vò đầu: “Có lẽ do tác dụng phụ của kỹ năng thiên phú của tôi, tiến vào phó bản thì tình trạng này sẽ nặng thêm.”
“…” Ngân Tô cũng không tiện nghe ngóng kỹ năng thiên phú của cô ấy là gì, bỏ qua chủ đề này.
…
…
Sau khi tạm biệt Ly Khương, Ngân Tô lên tầng ba tập thể dục.
Cô phát hiện độ khó của hạng mục rèn luyện nâng cao rồi.
Hạng mục cô làm có người từng làm trước rồi, độ khó rất thấp, nhưng hiển nhiên hôm nay không giống vậy.
Hơn nữa rất nhiều người chơi đều ảo não chán chường đi ra khỏi phòng, rõ ràng cũng bị giày vò không nhẹ, nhưng vẫn không có ai trực tiếp tử vong.
Xem ra độ khó nâng cao theo mỗi chu kì, vậy hẳn là độ khó của nhiệm vụ lấy dịch dinh dưỡng ở tầng bốn cũng sẽ nâng cao.
Đúng như dự đoán, độ khó của nhiệm vụ tầng bốn đều nâng cao phần nào, bí kíp từng làm nhiệm vụ hai ngày trước, chỉ còn ý nghĩa tham khảo, làm theo hoàn toàn sẽ chỉ có con đường chết.
Hôm nay Ngân Tô không nhìn thấy quản lý Vạn, hỏi NPC phát nhiệm vụ, cậu ta nói cậu ta cũng không biết.
Ngân Tô tìm một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy quản lý Vạn ở tầng một.
Quản lý Vạn nhìn thấy cô liền muốn chạy, Ngân Tô mấy bước là đuổi kịp, chặn đường đi của cậu ta: “Quản lý Vạn nhìn thấy tôi thì chạy cái gì?”
Ánh mắt Ngân Tô rơi trên bảng tên trước người cậu ta, con mắt hơi sáng lên, mừng rỡ nói: “Trưởng phòng Vạn? Wow! Cậu thăng chức rồi à, chúc mừng chúc mừng nha!!”
Trưởng phòng Vạn: “…”
Thăng chức vẫn phải đối mặt với cô!
“Cậu xị mặt làm gì? Thăng chức rồi cậu không vui mừng sao? Cười một cái đi, tục ngữ có câu, một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ.”
Cơ mặt trưởng phòng Vạn giật giật, cuối cùng khóe miệng vẫn chậm rãi nhếch lên, kéo ra một nụ cười cứng nhắc trông khó coi hơn cả khóc: “Cô có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì, tôi không nhìn thấy cậu, còn tưởng rằng cậu chết rồi cơ.” Ngân Tô cười thành tiếng: “Cậu coi tôi lo cho sự an nguy của cậu biết bao.”
Trưởng phòng Vạn: “…” Cô lo mình chết rồi không kịp tới đâm thêm một nhát đúng không?
Ngân Tô cảm thán nói: “Nếu không phải tôi giúp cậu thủ tiêu trưởng phòng Tôn, hôm nay cậu không thăng chức lên trưởng phòng được đâu. Trưởng phòng Vạn, có phải cậu nên cảm ơn tôi không?”
“…” Tôi cảm ơn cả nhà cô! Vì cái gai là Ngân Tô, trưởng phòng Vạn không muốn thăng chức một chút nào, chửi mát trong lòng, ngoài miệng lại rất lịch sự: “Cảm ơn.”
Nếu trên mặt và trong mắt cậu ta không có thần sắc hung dữ thì đây cũng là lời cảm ơn chân thành.
Ngân Tô rộng lượng khoát tay: “Khách sáo, đều là đồng nghiệp.”
“… Cho nên, cô có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì cũng không thể tìm cậu nói chuyện à? Thăng chức rồi, tôi không xứng nói chuyện với cậu nữa ư? Làm lãnh đạo phải có sự hòa nhã, như vậy mới có thể khiến cho nhân viên phối hợp hoàn thành công việc tốt hơn… Tôi muốn tốt cho cậu, vẻ mặt cậu kiểu gì đấy?”
“…”