Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Edit: Fang

Beta: Qing

Nhiệm vụ của tiểu đội 23 tối nay là bắt một con quái vật chạy ra từ khu ô nhiễm, bọn họ đã theo dõi con quái vật này rất lâu rồi nhưng mấy lần trước đều không bắt được nó.

Có một khoảng thời gian bọn họ bị mất dấu vết của con quái vật này, lần này không dễ gì mới tìm lại được nên tiểu đội 23 quyết tâm phải bắt được nó.

Con quái vật này có một năng lực giống ‘mê hoặc’, nếu nó trốn ở nơi nhiều người thì sẽ mê hoặc người dân bình thường làm lá chắn cho nó.

Trước đây bọn họ đã từng chịu thiệt vì kỹ năng đó.

Để đề phòng bất trắc, lần này bọn họ cố ý xin giúp đỡ.

Tiểu đội 23 tổng cộng có sáu đội viên, trừ bốn người trong xe thì ở hiện trường vẫn còn hai người đang theo dõi.

Ngân Tô theo bọn họ tụ họp với hai đội viên còn lại.

Đây là một cái thôn, đêm khuya thanh tĩnh, không nhìn thấy một ngọn đèn nào trong thôn mà chỉ có ánh trăng sáng trên bầu trời chiếu xuống.

Nơi bọn họ theo dõi là một ngôi nhà nhỏ ba tầng.

Đội viên phụ trách theo dõi thấy bọn họ tới, lập tức báo cáo: “Đội trưởng Quý, mục tiêu vẫn đang ở bên trong, tạm thời không phát hiện ra điều gì dị thường.”

Đội trưởng Quý nhận lấy ống nhòm quan sát bên đó: “Bây giờ bên trong đang có mấy người bình thường?”

“Ba người, hai người già và một đứa trẻ. Chiều nay, con trai của hộ gia đình này đưa vợ anh ta về nhà mẹ đẻ. Chúng tôi đã kiểm tra, trên người bọn họ không bị ô nhiễm.”

Đội trưởng Quý đặt ống nhòm xuống, bắt đầu phân chia nhiệm vụ.

Cuối cùng nói với Ngân Tô: “Làm phiền Thiện tiểu thư canh giữ bên ngoài, nếu quái vật trốn ra ngoài, xin Thiện tiểu thư hay ra tay.”

Ngân Tô không có ý kiến gì với sự phân chia: “Được.”

Đội trưởng Quý lại dùng ánh mắt kì quái nhìn cô mấy giây, cuối cùng thu hồi tầm mắt: “Hành động.”

Đội trưởng Quý và các đội viên tách ra, tiếp cận ngôi nhà nhỏ đó, chẳng mấy chốc bóng dáng của bọn họ đã biến mất không còn chút dấu vết dưới sự che đậy của màn đêm.

Chỉ còn lão Tiền với Ngân Tô ở lại.

Ngân Tô đợi một lúc tại chỗ, nói với lão Tiền ở lại: “Tôi qua bên đó xem thử.”

Lão Tiền không nhiều lời giống Phùng Phi Phi, ông ấy cũng không quản lý nổi nhân viên ngoài biên chế mà tổng đội trưởng phái đến giúp đỡ: “Vậy thì cô cẩn thận.”

Ngân Tô ra dấu OK rồi đi về phía ngôi nhà nhỏ.

***

***

Trong phòng ngủ tầng hai, hai ông bà cụ đang ngủ say, ánh trăng từ ngoài cửa sổ rơi xuống, chiếu sáng cả gian phòng.

Bóng đen trực tiếp trèo vào từ cửa sổ, anh ta vừa mới tiếp đất, còn chưa kịp báo cáo thì hai người ông bà cụ vốn ngủ say đột nhiên ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào anh ta.

Trên mặt họ không có chút cảm xúc nào, ánh trăng ảm đạm rơi trên gương mặt đầy nếp nhăn của họ, âm u đầy tử khí.

Hai ông bà cụ đồng thời bước xuống đất, đi qua phía đội viên.

“Hai ông bà cụ đã bị ô nhiễm rồi!” Đội viên chỉ kịp truyền câu nói này đi, hai người kia đã bổ nhào lên, vật lộn cùng với anh ta.

Bây giờ dù cậu ta có bản lĩnh thế nào cũng vô dụng.

Với tiền đề là không làm hại đến sự an toàn tính mạng của anh ta, anh ta cũng chỉ có thể dùng sức mạnh khống chế bọn họ, không được làm bọn họ bị thương.

Phần lớn ô nhiễm có thể thanh trừ, chỉ có ô nhiễm nặng là không thể cứu nổi.

Hai ông bà cụ này còn chưa bị ô nhiễm nặng, vẫn cứu được.

“Rầm!”

Đội viên đụng phải cái bàn trong phòng, không hai ông bà cụ kia lấy đâu ra sức mà anh ta cảm thấy bản thân như đang vật lộn với hai con trâu điên.

Đối phương có thể dùng hết sức nhưng anh ta lại không thể.

Nên cục diện có chút giằng co.

“Tình hình thế nào?” Nghe giọng nói của đội trưởng Quý truyền tới trong tai.

Đội viên từ dưới bàn lăn sang một bên khác, nhân cơ hội trả lời: “Hai ông bà cụ bị ô nhiễm rồi.”

Anh ta lấy một chiếc bình phun sương ra, phun một hồi vào hai ông bà cụ đang bổ nhào qua.

Tuy nhiên phun sương không có chút hiệu quả nào, hai ông bà cụ hoàn toàn không có chiều hướng ngã xuống mà trái lại còn như bị chọc giận, càng dồn bổ nhào qua hơn.

“!!!”

Sao lại mất hiệu lực vậy!!

Lần trước vẫn dùng được mà… Hay quái vật mạnh hơn rồi?

***

***

Đội trưởng Quý nhanh chóng phái người tới giúp đỡ, hợp sức khống chế hai ông bà cụ, trói lại.

Hai ông bà cụ vẫn còn đang giãy giụa, vẻ mặt dữ tợn muốn cắn người.

Đổng Hưng Nghiệp che mặt bị cào đỏ bừng, nói với đồng đội: “… Bọn họ khỏe lắm đấy, trói chặt một chút.”

Trương Phàm: “Cậu không sao chứ?”

Đổng Hưng Nghiệp: “Vết thương ngoài da thôi, không đáng ngại.”

Trương Phàm báo cáo với đội trưởng Quý: “Đội trưởng, đã khống chế được hai ông bà cụ, không phát hiện mục tiêu.”

Giọng nói có chút nghiêm trọng của đội trưởng Quý vang lên từ trong tai nghe: “Nhìn thấy đứa trẻ kia không?”

“Không thấy, trong phòng chỉ có hai ông bà cụ.”

“Không thấy đứa trẻ đâu nữa.” Đội trưởng Quý hỏi Đổng Hưng Nghiệp phụ trách theo dõi: “Cậu có chắc là không thấy thằng bé ra ngoài không?”

Đổng Hưng Nghiệp vội vã trả lời: “Tôi rất chắc chắn, tôi không thấy thằng bé ra ngoài.”

Bọn họ lục soát khắp cả ngôi nhà một lượt nhưng cuối vẫn không tìm được ai trừ hai ông bà cụ kia.

Không thấy đứa trẻ kia đâu nữa.

Mà thậm chí bọn họ còn không biết đứa trẻ kia ngoài từ lúc nào.

Cũng không thấy tung tích quái vật.

Trương Phàm nhìn kết quả máy kiểm tra đưa ra: “Đội trưởng Quý, trị số ô nhiễm không hề giảm bớt, hẳn là nó vẫn ở đây mới đúng.”

Mấy người nhìn xung quanh, vừa nãy lục soát diện rộng cũng không tìm thấy quái vật, nó trốn ở đâu được đây?

***

***

Lúc này Ngân Tô ở bên phải ngôi nhà, trên mặt đất là một vài cành cây khô, giẫm lên sẽ phát ra tiếng răng rắc.

Cô nhìn thấy trong nhà thỉnh thoảng lại có ánh sáng vụt qua, hẳn là người của tiểu đội 23, cuối cùng những ánh sáng đó hội tụ lại ở tầng hai.

“Sột soạt ——”

“Răng rắc ——”

Ngân Tô quay đầu nhìn về hướng âm thanh truyền tới, không biết bên đó có một bóng đen đang đứng từ lúc nào… Không, không chỉ một cái.

Mấy bóng đen liền, đứng thẳng tắp ở đó. Ánh trăng cũng không soi ra được dáng vẻ của bọn họ, chỉ có thể nhìn thấy được những bóng đen đứng thẳng.

Ngân Tô nhìn xung quanh, lại thấy các hướng khác cũng có bóng đen xuất hiện ở đằng xa.

Bóng đen đang tiếp cận ngôi nhà này.

Đợi bọn họ tới gần hơn, Ngân Tô mới nhìn thấy rõ dáng vẻ của những bóng đen này, chắc hẳn đều là thôn dân trong thôn.

Những thôn dân kia vô cảm đi về phía trước, đôi mắt vô hồn. Họ đi mà không phát ra một chút tiếng động nào, chỉ khi giẫm trúng cành khô lá rụng trên mặt đất mới gây ra một chút tiếng động.

Ngân Tô gãi gãi cằm, nhớ lại lời đội trưởng Quý nói trước lúc hành động, có chút sầu muộn, không được giết những người này…

Thế giới hiện thực phiền phức ở điểm này, còn phải chiếu cố những đồng loại nhảy nhót tưng bừng này.

Đã có thôn dân phát hiện Ngân Tô, vẻ vô cảm trên mặt bọn họ dần dần bị sự hung dữ thay thế, thôn dân vốn đang tiến bước chậm rãi đột ngột tăng nhanh tốc độ, cuối cùng bắt đầu chạy.

Mà mục tiêu của bọn họ chính là Ngân Tô.

Ngân Tô thong dong điềm tĩnh lấy ra một cái búa bằng gỗ, ước lượng trong tay, lúc thôn dân đầu tiên bổ nhào qua thì cô đập xuống một cái.

Búa gỗ cũng không hề lớn, khi gõ xuống sẽ không tạo ra vết thương quá lớn cho người khác.

Nhưng sau khi Ngân Tô gõ xuống, thôn dân đó đột nhiên phịch một tiếng ngã xuống đất.

Sản phẩm của Cửa hàng chưa bao giờ khiến người chơi thất vọng!

【Búa massage: Bản chuẩn của tiệm massage, bất kể là khai thông kinh mạch hay là làm tan máu đông, lưu thông máu thì nó đều có thể làm được. Đương nhiên, đừng dùng lực mạng quá nha, gõ người ta bất tỉnh tạo thành tai nạn y tế là phải đền tiền đó.】

【Giới hạn sử dụng: Không】

【Thời gian sử dụng: 30 phút】

Búa massage được Cửa hàng phân vào loại sức khỏe và làm đẹp nên có thể trực tiếp sử dụng trong thế giới hiện thực.
Nhấn Mở Bình Luận