Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chủ nhiệm lớp: “!!!”

Ngân Tô ra tay cực nhanh, hoàn toàn không cho chủ nhiệm lớp có thời gian phản ứng. Đợi đến khi ông ta hoàn hồn lại thì Ngân Tô đã tiễn hết tất cả NPC đi.

Ngân Tô vẩy hết máu trên ống thép đi, ngồi lại về chỗ của mình, nghiêng đầu nhìn chú nhiệm lớp, “Giờ mà thầy ra tay là sĩ số lớp mình có thể sẽ thấp hơn mười người đó.”

“!!!”

Chủ nhiệm lớp trừng đến muốn nứt mắt, cô ta điên rồi sao?

Sao cô ta dám!

Người chơi cũng cảm thấy Ngân Tô điên rồi, bọn họ đều phải nghĩ cách đào thải những học sinh này nhưng sao cô lại dám trực tiếp ra tay như vậy?

Hơn nữa cô gϊếŧ NPC cũng quá dễ dàng rồi?!

Cô có thật là người chơi mới không đó?

***

Chủ nhiệm lớp vừa định nổi giận thì lại đột nhiên nhớ tới gì đó, “Vẫn còn một học sinh nữa chưa về…” Dù sao thì kiểu gì cũng phải có ít nhất một người rời được khỏi thư viện, như vậy sỉ số sẽ không thấp hơn mười người.

“Không sao hết, đợi cậu ấy về em sẽ giúp cậu ấy chấm dứt cuộc sống đầy đau khổ này.” Ngân Tô ngừng lại: “Nhưng mà thầy ơi, gan thầy cũng to thật đấy, thầy thực sự không tự lưu lại cho mình một đường lui sao? Nhỡ đâu sau này chết hơn hai người… Thầy à, thầy đúng là một giáo viên dũng cảm!”

Ngân Tô tặng cho chủ nhiệm lớp một ngón like, tỏ ra vô cùng kính nể với lòng dũng cảm của ông ta.

“…” Chủ nhiệm lớp biết cô thực sự làm được. Nếu học sinh trở về cũng bị cô gϊếŧ chết, vậy thì quả thực lớp sẽ không gom đủ mười người, kỳ thi thử còn chưa bắt đầu, lớp học không thể chỉ còn dưới mười học sinh được…

Học sinh ba tốt lại bắt đầu lấy lý do vì muốn tiến bộ: “Thầy à, em cũng chỉ muốn tiến bộ, lấy được thành tích tốt hơn thôi! Thầy là giáo viên, gặp được một học sinh có chí tiến thủ như em không phải thầy nên cảm thấy vui mừng sao?”

“…”

Ông ta vui cái con khỉ ấy!

Ai dạy cô tiến bộ như vậy hả?!

Chủ nhiệm lớp tức điên lên nhưng bản thân lại không đánh lại cô học trò đáng ghét này…

Ánh mắt chủ nhiệm lớp dừng lại trên người Hồng Bằng đang ngồi trong góc một hồi lâu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhưng cậu ta không có chỗ ngồi.”

Ngân Tô gõ gõ ống thép vào vị trí ngay trước mặt cô: “Không phải có nhiều bạn chủ động nhường chỗ giúp bạn ấy rồi đây sao.”

Chủ nhiệm lớp: “…”

Có chỗ thì thế nào, còn không phải là…

“Thầy à, có chuyện gì vậy?”

Chẳng biết giáo viên tuần tra xuất hiện trước cửa lớp từ bao giờ, hai mắt nhìn chằm chằm vào Ngân Tô.

Những người chơi may mắn sống sót đều cảm thấy khó thở, một cảm giác áp bách vô hình bao trùm lấy họ, sự sợ hãi không cách nào phản kháng bắt đầu ăn mòn cả thể xác lẫn tinh thần họ.

“Thầy chủ nhiệm lớp em đang dạy dỗ các bạn không nghe lời.” Ngân Tô rất dũng cảm trả lời thay cho chủ nhiệm lớp: “Thầy ấy muốn tốt cho bọn họ mà bọn họ lại bất kính với thầy ấy, đúng là đáng chết.”

Chủ nhiệm lớp: “…” Tôi thấy cứ để tôi chết đi thì hơn.

“Là vậy sao?” Giáo viên tuần tra cũng không rõ cụ thể trong lớp đã xảy ra chuyện gì, ông ta không tin lời Ngân Tô nói mà đợi giáo viên chủ nhiệm giải thích.

Chủ nhiệm lớp rất muốn để giáo viên tuần tra gϊếŧ chết cái đứa học sinh đáng ghét này.

Nhưng cuối cùng ông ta vẫn cắn răng bật ra hai chữ: “Đúng vậy.”

“Tuy các em ấy không nghe lời nhưng thầy cũng không thể giải quyết mọi chuyện như vậy được.” Rõ ràng giáo viên tuần tra đã khoan dung với chủ nhiệm lớp hơn rất nhiều, ông ta chỉ nghiêm mặt giáo huấn: “Lần sau không được làm như vậy nữa, chú ý tập trung thời gian lên lớp, sắp thi học kỳ rồi.”

Nói xong giáo viên tuần tra liền xoay người rời đi.

Ông ta đi rồi người chơi mới dám hít thở lại bình thường. Giáo viên tuần tra còn đáng sợ hơn cả chủ nhiệm lớp nữa… Nếu đối đầu trực tiếp, liệu ai có thể làm được đối thủ của ông ta? Còn có chủ nhiệm giáo dục mới gặp được hai lần kia nữa, có vẻ chức vị của bà ta khá cao, không biết thực lực mạnh tới mức nào nữa?

Người chơi vừa mới nghĩ tới những điều đó liền cảm thấy tuyệt vọng.

***

Cuối cùng chủ nhiệm lớp không gϊếŧ Hồng Bằng, ngầm cho phép Hồng Bằng ngồi vào chỗ của một NPC học sinh khác.

Chỗ ngồi biến mất vào giờ nghỉ trưa, khi đó tất cả người chơi đều không có mặt trong lớp. Lúc ấy Hồng Bằng có mang sách theo nên anh ta giữ lại được không ít sách giáo khoa môn chính.

Nhưng khi vào học, ánh mắt lạnh lẽo của chủ nhiệm lớp cứ đảo qua đảo lại trên người Hồng Bằng.

Chủ nhiệm lớp kìm nén cơn giận của mình đến hết tiết học, sau giờ lập tức hùng hùng hổ hổ rời đi.

Còn về việc Lưu Thắng Lợi không ở lớp, chủ nhiệm không nói một lời nào.

Người vui vẻ nhất đương nhiên là Hồng Bằng rồi, anh ta thực sự đã sống sót qua lần này… Tuy sau này anh ta sẽ còn gặp phải những nguy hiểm khác nhưng ít ra vào thời khắc này anh ta vẫn rất vui.

Mà những người chơi khác lại vừa khó hiểu vừa nghi hoặc.

“Tại sao cô ta lại giúp Hồng Bằng?”

“Chúng ta tốn bao nhiêu công sức đào thải NPC mà chỉ mới đào thải được mấy tên, còn cô lại cứ thẳng tay mà đập…” Người chơi cảm thấy họ giống hệt như mấy tên đần vậy.

“Tốc độ xử lý đám NPC kia của cô ấy thực sự quá nhanh. Tôi còn chưa kịp phản ứng cô ấy đã giải quyết xong hết rồi.”

“Ống thép trong tay cô ta có vẻ kỳ lạ… Rõ ràng chỉ là một ống thép nhưng sao lại sắc bén như vậy được?”

Quả thực một đầu của ống thép khá là sắc bén, cô còn cắm nó cắt ngang qua cổ NPC!

“Có phải đạo cụ không?”

“… Chúng ta đi theo cô ấy, liệu có thể qua ải được không?”

Bọn họ quay đầu nhìn người trong cuộc. Người trong cuộc đang cầm đề thi lau ống thép của cô, lau đến mức sáng bóng lên. Cô còn vừa lau vừa cười, nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy vô cùng quỷ dị.

“…”

Cái dáng vẻ thần kinh này của cô… Trông chẳng khác nào NPC cả!

“Hình như chủ nhiệm rất sợ việc sĩ số lớp giảm xuống dưới mười.” Đây là lời hồi nãy Ngân Tô dùng để uy hϊếp chủ nhiệm lớp, cũng là nguyên nhân quyết định khiến chủ nhiệm lớp buông tha cho Hồng Bằng.

Liệu có phải sĩ số lớp thấp hơn mười người sẽ có uy hϊếp gì đó với giáo viên không?

“Vừa rồi lúc Vạn Trạch Vũ chết, mọi người có nhìn thấy quy tắc tử vong không?”

Trong lớp bị bàn che mất, chủ nhiệm lại đứng ngay trong lớp, người chơi ngồi sát mép ngoài không dám ngo ngoe động đậy, vậy nên có người không trông thấy quy tắc cấm kỵ.

Trương Chí Văn, người chơi có kinh nghiệm nhìn thấy quy tắc trả lời: “Giáo viên sẽ không xuất hiện trong ngày cuồng hoan. Nếu nhìn thấy giáo viên trong ngày cuồng hoan thì hãy làm như không thấy.”

Thế mà lại là quy tắc liên quan đến ngày cuồng hoan!

“Giáo viên sẽ không xuất hiện…”

“Sao tôi cứ có cảm giác kiểu gì giáo viên cũng sẽ xuất hiện nhỉ?”

“Tôi cũng cảm thấy vậy.”

“Nhỡ đâu quy tắc đó chính xác?”

“Vậy làm như không thấy là đúng hay sai?”

Không ai có thể trả lời được vấn đề này.

Trừ khi tự mình thử qua, còn không thì không ai biết được quy tắc là đúng hay sai.

***

Khi mọi người đang thảo luận xem quy tắc là đúng hay sai, Lương Thiên Dậu đi tới bên cạnh Ngân Tô: “Tô tiểu thư, bây giờ Thắng Lợi có thể trở lại rồi đúng không?”

Ngân Tô đang lau ống thép khẽ dừng lại: “Anh cảm thấy anh ta còn sống sao?”

Không đợi Lương Thiên Dậu trả lời, cô gái đã không rõ ý cười một tiếng: “Cho dù anh ta còn sống thì số lượng người chơi cũng là mười một, anh định gϊếŧ ai?”

Ngân Tô ném lại đề bài này cho anh ta.

Đúng vậy, nếu trong lớp chỉ còn mười người, lúc này Lưu Thắng Lợi mà trở về thì vẫn có khả năng bị giáo viên gϊếŧ.

Giọng của Ngân Tô không nhỏ, lúc này những người chơi khác đã ngừng thảo luận, nhao nhao nhìn về phía Lương Thiên Dậu.

Trong ánh mắt là vẻ hoài nghi cùng sự cảnh giác không quá rõ. Sự tín nhiệm yếu ớt vừa mới được hình thành cách đây không lâu có khả năng sẽ tan thành mây khói trong khoảnh khắc này.

“Anh nhìn đi, độ tín nhiệm thấp như vậy mà bây giờ anh còn đưa ra vấn đề này thì chẳng phải anh đang tự tay đập tan mối quan hệ hợp tác vất vả lắm các anh mới tạo dựng được, đúng không?”

“…”

Hai tay đặt xuôi bên người Lương Thiên Dậu nắm chặt lại.

Anh ta quét mắt nhìn lớp học một vòng, thu hết mọi biểu cảm của từng người vào trong mắt.
Nhấn Mở Bình Luận