Sau khi nhảy lên cuối bảng xếp hạng, số lượng người xem trực tuyến trong livestream tăng vọt.
[Ting! Số lượng người xem trực tuyến vượt 6000
][Ting! Số lượng người xem trực tuyến vượt 8000
][Chúc mừng streamer đã đạt được thành tựu: Tôi là người nổi bật nhất phó bản này.
Wow, phong cách livestream độc đáo và nét duyên dáng cá nhân của bạn đã tỏa sáng khắp phòng livestream! Thành công thu hút rất nhiều người xem và trở thành quán quân rating của phó bản!
Mong bạn hãy cháy hết mình, can đảm xông về phía trước, tạo ra trải nghiệm livestream chất lượng cao hơn cho khán giả!
]Ôn Giản Ngôn bị nó làm ồn đau đầu.
Hắn quay đầu nhìn đồng hồ, còn hơn mười phút nữa mới đến 0 giờ - thời gian kết toán tích phân.
Vừa nghĩ tới việc nhóm người xem kia sẽ nhanh chóng biến thành tích phân, dường như những âm thanh ting ting này cũng không còn khó chịu như trước nữa.
Tô Thành từ sau đi qua, nhìn thấy bức vẽ khẽ giật mình: "Đây... đây là?"
Ôn Giản Ngôn lập tức hồi hồn nhập vai diễn.
"Từ Viện."
Hắn dừng một chút, giọng nói hơi trầm mang chút theo khàn khàn khó nhận ra: "...Em gái tôi."
Tô Thành mím môi, vẻ mặt hiện lên nét không đành lòng, nhất thời cũng im lặng theo.
Ôn Giản Ngôn nắm lấy cơ hội, nhân lúc đối phương còn đang chìm đắm trong dòng cảm xúc giả do mình tạo ra, tạm thời chưa có thời gian để nhớ lại và tra hỏi những chuyện xảy ra trước đó. Hắn tiến lên một bước, nhanh chóng gỡ bức tranh da người từ trên giá vẽ xuống.
Sau khi gấp bức vẽ gọn gàng, hắn lưu loát đưa ra chỉ thị:
"Đi thôi."
Tô Thành: "Hả... hả?"
Giọng Ôn Giản Ngôn bình tĩnh, tuy nhiên tốc độ lại hơi gấp gáp: "Nơi này không nên ở lâu."
Nói cũng phải. Tô Thành gật đầu vội vàng nện bước nhanh hơn, mơ màng đi theo Ôn Giản Ngôn rời khỏi phòng.
"Vậy... Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?"
Tô Thành chạy chậm vài bước, cố gắng sóng vai cùng Ôn Giản Ngôn, hạ thấp giọng hỏi.
"Trở về ký túc xá." Ôn Giản Ngôn đáp.
Tô Thành sửng sốt: "Ký túc xá?"
Mặc dù ngoài mặt Ôn Giản Ngôn vẫn bày dáng vẻ bình tĩnh không gợn sóng, nhưng thực tế nội tâm lại vô cùng lo lắng.
Nói thật, trên đời này chẳng có ai không muốn quay về ký túc xá hơn hắn. Dù sao giá trị thù hận của mụ phù thủy vẫn đang đổ dồn hết lên người hắn, bây giờ quay về khác gì dê vào miệng cọp.
Nhưng mà, hắn không còn sự lựa chọn nào khác nếu muốn trả mặt cho Từ Viện.
Ôn Giản Ngôn âm thầm thở dài một hơi, căng não gật đầu:
"Đúng vậy..."
Hắn bày vẻ mặt trịnh trọng cao thâm khó lường rồi khẽ nhíu mày, hàm ngôn hồ ngữ nói: "Tôi còn có chuyện cần phải trở về để xác nhận."
Tô Thành cái hiểu cái không gật đầu: "...À, hóa ra vậy à."
Không biết vì sao khi thấy đối phương cau mày, giống như người đó đã có tính toán từ trước, khiến Tô Thành vô thức nuốt câu hỏi bên khóe môi về, chỉ đành ngoan ngoãn ngậm miệng đi theo.
Màn hình ngập tràn bình luận "Ha ha" khốn nạn.
"Tung bông tung hoa! Chào mừng đoàn trưởng của Liên minh nạn nhân Thần điêu đại bịp được khai sinh! Thật sự là bị lừa đến cái quần xì cũng không còn. Á há há há há há há."
"Đệt, tặng cho streamer cái nhìn thân thương."
Tuy nhiên cũng có khán giả khịt mũi coi thường chuyện này:
"Thôi xin, thân với chả thương. Lời xạo quần của tên kia khó vạch trần đến thế sao? Kẻ ngu dốt không có tư cách nhận được đồng cảm."
"Chẳng thà lầu trên đéo nói để người ta còn tưởng mình ngu, chứ ông mở tay khai phím một phát là người ta đéo còn gì để nghi ngờ. Trong tình huống của phó bản này, streamer vừa phải chạy trốn vừa có thể phân tích những lỗ hổng nhỏ được sao? Đừng làm tôi cười."
"Chuẩn đấy, lấy góc nhìn Thượng Đế (người xem) rồi phán như đúng rồi. Bạn là nhất, nhất bạn luôn."
"Không không không không, mấy vấn đề trên chỉ là thứ yếu, chủ yếu cũng do con lươn kia chơi bài tâm lý quá đỉnh. Đầu tiên thiết lập quyền uy trong tiềm thức, sau đó ra vẻ thần bí thật giả lẫn lộn, tất cả chiêu trò đều theo đường đi nước bước, cho dù là ai cũng bị dắt mũi xoay mòng."
Đã có kinh nghiệm lúc lên tầng, hai người thoát khỏi trận truy đuổi của bóng đen chặn đường, thành công rời khỏi tòa nhà giảng dạy.
Cả hai men theo đường cũ, nhanh chóng trở về đại sảnh ký túc xá.
Cửa ký túc xá mở toang, tất thảy đều lu mờ trong bóng tối, xung quanh yên ắng đến độ không có lấy một tiếng động, phảng phất như có thể nghe thấy tiếng gió rít chầm chậm xuyên qua khe cửa.
Mùi máu tươi ngập tràn trong không khí, thứ mùi rỉ sét nồng nặc làm cho người ta buồn nôn. Ôn Giản Ngôn và Tô Thành liếc nhìn nhau, đồng thời nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của đối phương.
Hai người thả nhẹ bước chân, cẩn thận đi vào tòa nhà.
Sau khi tắt đèn, đại sảnh trở nên trống vắng, yên tĩnh giống như một lăng mộ.
Bên trong cầu thang có một ngọn đèn tù mù thắp sáng, chiếu sáng bậc thang nhuốm máu đỏ tươi. Vệt máu bị kéo lê dưới ánh đèn khiến cho người xem giật mình, giữa vũng máu chưa kịp khô còn có thể lờ mờ thấy mảnh vụn nội tạng cùng dấu tay cào đất. Phảng phất như giúp người nhìn dễ dàng tưởng tượng nơi này từng xảy ra cuộc thảm sát đẫm máu cỡ nào.
Mặt Ôn Giản Ngôn đanh lại.
Hắn nghiêng nhẹ người sang bên, tránh đi những vệt máu lớn bắn tung tóe trên vách tường, bước từng bước lên cầu thang.
Tô Thành đi theo sau hắn, tầm mắt chậm rãi quét qua vết tích tàn khốc kia, sống lưng nhịn không được mà phát lạnh.
Anh ta hạ giọng hỏi:
"Cái... cái quái gì đã xảy ra ở đây vậy?"
Ôn Giản Ngôn lắc đầu: "Tôi không biết."
Sau đó hắn nhíu mày: "Tuy nhiên, dựa theo dấu vết sót lại ở hiện trường thì khả năng cao là có người gặp nạn."
Thanh niên dừng chân, khẽ ngoảnh đầu nhìn ra sau:
"Còn nhớ căn phòng tôi đã kéo cậu vào không?"
Ánh đèn mờ tối từ trên đỉnh đầu rọi xuống, phủ một tầng sáng mạ vàng trên khuôn mặt điển trai của thanh niên. Giữa lằn ranh của ánh sáng và bóng tối, nét sầu lo xem lẫn chính trực trên khuôn mặt hắn càng trở nên rõ ràng.
Tô Thành thoáng chút sững sờ, chốc lát sau mới gật đầu.
Ôn Giản Ngôn: "Tôi giấu điện thoại di động của mình ở đó."
Hắn dừng một chút rồi thở dài nặng nề: "Chuyện đã phát triển đến nước này, cho dù thế nào tôi cũng không thể tiếp tục ngồi yên, nhất định phải nhờ người khác giúp đỡ."
Tô Thành giật mình: "Vậy em gái anh..."
Ôn Giản Ngôn nghiến răng nhẹ:
"... Không thể để người vô tội chết thêm nữa."
Một giây sau não Tô Thành mới kịp load, sau đó anh ta càng thêm nể phục kính trọng người kia hơn.
Đối phương vì che giấu thân phận của mình mà vi phạm mệnh lệnh, vụng trộm lẻn vào trong trường, nếu bây giờ liên hệ với cấp trên xin giúp đỡ thì hành vi của hắn sẽ bị bại lộ.
Cho nên... bởi vì cứu người mà đối phương đã từ bỏ cơ hội tìm kiếm em gái mình. Thật sự quá cảm động!
Một đống bình luận ba chấm lướt qua màn hình.
"Vãi chưởng!"
"...Thằng kia tìm em gái cái cứt, liên hệ với cấp trên cái cứt. Hắn ta chỉ đang tìm một cái cớ chính đáng để trở về phòng ngủ thôi!"
"Chó lừa đảo lừa gạt tình cảm của streamer vô tội! [thưởng tích phân 50]"
"Không biết xấu hổ! [Thưởng tích phân 50]"
"...Nếu mấy lầu trên dừng kiểu tay gõ phím chửi tay ấn nút donate thì thái độ căm giận của mấy người sẽ đáng tin hơn đấy."
Sau khi dễ dàng lừa được lòng tin của Tô Thành lần nữa, khóe môi Ôn Giản Ngôn xẹt qua một nụ cười. Hắn rời tầm mắt rồi xoay người tiếp tục đi lên tầng.
Chuyến hành trình xuyên qua cầu thang lần này mang áp lực tâm lý nặng hơn trước nhiều. Mặt đất trơn trượt, vết máu chưa khô phủ kín dấu chân lộn xộn, mùi máu tươi nồng nặc bay trong không khí, càng đi lên trên càng gay mũi.
Cho dù Ôn Giản Ngôn đã ghi nhớ toàn bộ bản đồ ký túc xá cũng phải dốc hết tinh thần cẩn thận tiến về phía trước.
Nhưng may mắn là, dọc đường đi từ tầng một đến tầng ba đều không gặp nguy hiểm gì. Ngay cả mụ phù thủy mà Ôn Giản Ngôn lo lắng đụng phải nhất cũng không thấy nửa cái bóng đâu.
Chẳng mấy chốc hai người đã hữu kinh vô hiểm lên đến tầng ba.
So sánh với lúc họ rời đi, tầng ba càng thêm âm u tĩnh mịch.
Có cửa phòng ngủ nghiêng ngả mở rộng, vệt máu kéo dài dưới đất; có cửa phòng ngủ đóng chặt, tuy nhiên trên ô cửa sổ lại bắn đầy máu tươi, thoạt nhìn vô cùng thảm khốc, dường như bên trong cũng đã xảy ra một điều gì đó kinh khủng giống hệt ngoài hành lang.
Nhìn từng gian phòng yên ắng kia, ngoài cảm giác sợ hãi thì Tô Thành còn cảm thấy hơi may mắn. Có vẻ như việc anh ta lựa chọn rời khỏi ký túc xá để khám phá khuôn viên trường học là điều đúng đắn.
Hiển nhiên trốn trong phòng ngủ không an toàn bằng việc ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ. Chẳng qua không biết bây giờ phó bản còn bao nhiêu streamer sống sót.
Ôn Giản Ngôn đi thẳng về phía phòng mình.
Cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, bên trong tối om yên tĩnh giống như một nấm mồ. Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, đoạn vươn tay cầm nắm cửa rồi từ từ kéo ra.
Nhưng khi hắn vừa đặt chân bước vào căn phòng, dường như cánh cửa bị một thế lực nào đó chi phối, đột nhiên đóng sầm lại.
Tiếng đập đinh tai nhức óc vang vọng khắp hành lang trống trải, khiến cho lòng người phát run. Mặt mày Tô Thành bởi vì sợ hãi mà biến sắc. Anh ta vội vàng chạy tới trước cửa, dùng sức lay mạnh tay nắm: "Anh Tiểu Ôn, có chuyện gì vậy?"
Giọng nói mơ hồ của chàng trai truyền qua tấm ván cửa mỏng manh:
"Khóa cửa bị kẹt, cậu chờ một chút."
Tô Thành vô thức thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng của đối phương. Là streamer gà mờ lần đầu vào phó bản, cảm giác an toàn mà người kia mang tới thật sự quá quý giá.
Không biết kể từ khi nào, anh ta bắt đầu càng ngày càng tín nhiệm NPC, thậm chí vô thức coi người đó như tâm phúc.
"Có cần tôi tìm chìa khóa ở bên ngoài không?"
Tô Thành hỏi.
"...Có, làm phiền cậu rồi."
Ôn Giản Ngôn tựa lưng vào ván cửa, hắn nuốt nước bọt một cái, cố gắng dùng chất giọng bình tĩnh nhất trả lời.
Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào góc phòng ngủ, một nữ sinh mặc đồng phục kiểu cũ đang ngồi im ở nơi đó. Mặc dù là ngồi đối diện với Ôn Giản Ngôn, nhưng đầu cô ta lại xoay 180° về sau, mái tóc đen dài xõa xuống trước ngực, thoạt nhìn vừa quỷ dị vừa đáng sợ.
Ôn Giản Ngôn nghe thấy tiếng máu chảy trong cơ thể mình vang bên tai, đầu óc dưới áp lực cao mà hơi choáng váng.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên hắn trải qua loại chuyện này, song khi đối mặt với sợ hãi, phản ứng sinh lý theo bản năng vẫn không thuyên giảm chút nào.
Nữ sinh từ từ nâng lòng bàn tay lên rồi xòe ra, như thể đang đòi hắn thứ gì.
"Anh đã tìm thấy mặt của tôi chưa?"
Bình tĩnh.
Mục đích hắn quay lại chính là vì điều này, Ôn Giản Ngôn tự cảnh cáo bản thân trong lòng.
Hắn hít sâu một hơi, đáp:
"Tìm thấy rồi."
Hắn vừa đi về phía trước vừa thò tay vào túi áo, đầu ngón tay chạm vào bức tranh da người được gấp cẩn thận.
"Trả lại cho tôi."
Nữ sinh chậm rãi tiến về phía trước, giọng nói lộ ra một tia háo hức lạ thường. Đầu cô ta vẫn xoay 180° về sau, Ôn Giản Ngôn không nhìn thấy rõ nét mặt của nữ quỷ, chỉ thấy mái tóc đen dài đung đưa trước ngược.
Khoan đã.
Trước ngực?
Ôn Giản Ngôn sửng sốt.
Một suy nghĩ vụt qua nhanh như chớp, nháy mắt xé toạc màn trời đêm, khiến cho hết thảy đều hiện lên một cách rõ ràng.
Trong bức tranh da người kia, tóc của Từ Viện... chỉ dài đến vai.
Là do phó bản sai sót? Hay là...
Hắn từ từ rút ngón tay khỏi túi áo, đề phòng lui về phía sau nửa bước rồi nheo mắt lại:
"Cô... là Từ Viện."
"Trả lại cho tôi!!"
Thái độ của nữ sinh trước mặt điên cuồng hơn, giọng nói lập tức trở nên sắc nhọn, tựa như tiếng móng tay cào vào thủy tinh với tần số cao. Sự cuồng dại bên trong gần như có thể đâm thủng màng nhĩ con người.
"...Hay là cô hy vọng mình sẽ trở thành Từ Viện?"
Ôn Giản Ngôn thả nhẹ hô hấp, nhìn chằm chằm vào đối phương, bổ sung nửa câu còn lại.
Nữ quỷ bỗng dừng động tác.
Trong nháy mắt, bầu không khí như bị bấm nút tạm dừng, dồn ép đến nặng nề, ngay cả hít thở cũng khó khăn, hơi lạnh buốt giá xộc vào khoang phổi làm cho nhiệt độ cơ thể giảm theo.
Cô ta từ từ buông tay xuống.
"Rắc... rắc..."
Âm thanh vặn đốt sống cổ vang lên, đầu của nữ sinh chầm chậm xoay về phía trước.
Dưới luồng áp lực cực cao, Ôn Giản Ngôn có thể cảm nhận đầu ngón tay đang run rẩy của mình. Hắn nín thở ép bản thân phải đặt tầm nhìn lên khuôn mặt của đối phương.
Một khuôn mặt trắng bệch u ám xoay qua.
Là một khuôn mặt không giống người trong bức vẽ.
Con ngươi đen kịt của cô ta chuyên chú nhìn vào thanh niên đằng trước, khóe miệng nhếch lên để lộ nụ cười quái dị kinh khủng.
Nét mặt nữ quỷ có ba phần giống với khuôn mặt Ôn Giản Ngôn từng nhìn thấy dưới gầm giường, tuy nhiên các đường nét lại phong phú hơn nhiều.
Hay nói chính xác hơn thì... khuôn mặt giống chiếc mặt nạ kia tựa như một bản sao thô ráp vụng về.
Còn giờ phút này, khuôn mặt hàng "real" đang đứng đối diện Ôn Giản Ngôn.
"Roẹt roẹt roẹt..."
Tiếng kim loại ma sát bén nhọn vang lên giữa không gian nhỏ hẹp của phòng ngủ. Đơn điệu mà rợn người.
Lưỡi dao rọc giấy lóe ánh sáng lạnh được đẩy từ từ ra khỏi vỏ nhựa, bề mặt lưỡi dao sắc lạnh phản chiếu khuôn mặt tươi cười quỷ dị.
"Ha ha."
Đầu của nữ sinh ngoẹo sang một bên, cổ họng phát ra tiếng cười giống hệt bệnh nhân tâm thần. Cô ta nâng chân cất từng bước một đi về phía Ôn Giản Ngôn.
Ôn Giản Ngôn lùi về đằng sau, trên trán rịn mồ hôi lạnh.
Tay hắn buông thõng bên hông nắm chặt đạo cụ bảo mệnh vừa lấy từ trong ba lô... áo choàng ẩn nấp, có thể giúp hắn tàng hình trong một phút đồng hồ mà không bị phát hiện.
Ngay kể từ khi bắt đầu vạch trần nữ quỷ, hắn đã không còn đường lui.
Thế nhưng thời gian áo choàng ẩn nấp cung cấp thật sự quá ngắn, xác suất mở cửa chạy thoát vẫn rất thấp, cho nên Ôn Giản Ngôn nhất định phải chống đỡ đến phút cuối cùng mới sử dụng.
Đúng lúc này...
"Meo."
Một tiếng mèo kêu khe khẽ vang bên tai.
Ôn Giản Ngôn giật mình.
...Tiểu Quất?
Ngay sau đó, tất cả ánh sáng đều biến mất. Một quả cầu máu me đầm đìa dùng tốc độ mắt thường khó thấy lao ra từ trong bóng tối, bổ nhào lên mặt nữ quỷ...
"A a a a a a..."
Một hét thảm thiết thê lương vang vọng.
Nhân cơ hợi này, Ôn Giản Ngôn xoay người chạy vọt về phía cánh cửa phòng ngủ! Cửa phòng ban nãy còn đóng chặt giống như mất hết lực cản, bị hắn đẩy ra một cách dễ dàng.
Tô Thành ngồi xổm trước cửa, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Ôn Giản Ngôn lao ra từ bên trong.
Giờ phút này Ôn Giản Ngôn cũng không thèm để ý đến mấy thiết lập lạnh lùng chính trực ngớ ngẩn. Hắn vươn tay túm cổ áo Tô Thành rồi kéo anh ta lên:
"Đi!"
Tô Thành chuệnh choạng ngơ ngác mặc người kéo.
Ngoài tiếng thở dốc của cả hai, Tô Thành còn nghe thấy cả tiếng "roẹt roẹt" đẩy dao rọc giấy vang lên sau lưng. Tiếng động kia ngày càng gần, giống như có thứ gì đó đang đuổi theo họ không rời.
Toàn thân Tô Thành phát rợn, anh ta không dám quay đầu nhìn lại, chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất đuổi kịp Ôn Giản Ngôn. Vừa chạy vừa gào to: "Chúng ta chạy đi đâu!"
Ôn Giản Ngôn gào đáp: "Xuống tầng!"
Hắn không muốn ở chỗ khỉ gió này thêm một giây một phút nào nữa!!!
Thế nhưng, ngay khi hai người vừa mới lao tới cầu thang, chân còn chưa kịp bước xuống đã nghe thấy tiếng ngâm nga quen thuộc truyền đến từ phía tầng dưới.
Ngọn đèn tù mù trên đỉnh cầu thang lóe lên, nương theo tiếng bước chân nặng nề, tiếng ngâm nga âm trầm đứt quãng cũng dần tiến tới gần...
Đờ mờ!
Là mụ phù thủy!
Là đối tượng tập trung cừu hận của đối phương, lông tơ trên người Ôn Giản Ngôn dựng thẳng. Hắn dùng chất giọng có chút biến điệu thảm thiết nói:
"Đi đi đi! Đi lên tầng."
Sau khi bị dao rọc giấy và tiếng ngâm nga giáp công, Ôn Giản Ngôn và Tô Thành lảo đảo phi lên tầng bốn ký túc xá.
Con số "4" màu đỏ tươi in trên vách tường loang lổ được ngọn đèn mờ ảo chiếu sáng.
Cách đó không xa, cầu thang kéo dài chìm trong bóng tối.
Ngay khoảnh khắc này, vài đoạn ký ức ngắn ngủi bỗng xuất hiện.
Trong nhà vệ sinh.
"Người ta đồn rằng trong phòng ký túc xá 408 có một tấm gương, chỉ cần cậu có thể tìm được nó thì nó có thể thỏa mãn một nguyện vọng của cậu."
"Tầng bốn có phòng 408 à?"
"Thấy mọi người nói là có, nhưng sau đó phòng 408 đã bị niêm phong bằng xi măng."
Chạng vạng.
Bà cụ mở to đôi mắt đục ngầu, khuôn mặt nhăn nheo như lớp vỏ cây khẽ run rẩy. Bà dùng chất giọng thì thầm nói:
"... Hãy cách xa tầng bốn của ký túc xá."
Hết chương 11