Đoàn người đi về phía trước theo hướng của đường ống.
Cây cối xung quanh rậm rạp che khuất bầu trời, gần như rất khó để phân biệt phương hướng, chỉ có đường ống kim loại bị vùi một nửa dưới chân kéo dài về phương xa.
Thỉnh thoảng tiếng nhạc vui tươi của Công viên giải trí lại trôi dạt vào tai, trở thành bằng chứng duy nhất chứng minh bọn họ còn chưa rời khỏi Công viên giải trí.
“Phía trước có một toà nhà.”
Tóc Vàng có tầm nhìn tốt nhất đột nhiên phá vỡ bầu im lặng.
Ôn Giản Ngôn dừng bước: “Trông như thế nào? Có người xung quanh không?”
“Màu xám, rất thấp, chỉ có ba tầng.”
Tóc Vàng hạ giọng miêu tả: “Xung quanh…”
Gã dừng một lúc rồi mới trả lời: “Xung quanh không có người.”
“Được, vậy chúng ta đi tiếp.”
Rất nhanh, sau khi băng qua bụi cây cuối cùng, cảnh tượng trước mặt đột nhiên mở ra, một toà nhà nhỏ ba tầng màu xám xuất hiện trước mắt bọn họ.
Khác với tiếng nhạc như có như không ở xa, tòa nhà trông yên tĩnh và vắng vẻ lạ thường, không có chút hơi người nào, xung quanh cũng không có bóng dáng của bất kỳ ai.
Đường ống bằng thép lạnh lẽo đâm thẳng xuống lòng đất của ngôi nhà và biến mất.
Một tấm biển sắt đóng đinh trên bức tường xám viết bảy từ:
[Khu vực nghỉ ngơi của nhân viên]
Có vẻ như là ở đây.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, bước đi cẩn thận, nhanh chóng di chuyển về phía toà nhà.
Vân Bích Lam hít sâu một hơi, thận trọng đẩy cánh cửa khép hờ của toà nhà ra, cảnh giác nhìn quanh một vòng bên trong, sau đó quay đầu nói với mọi người: “Bên trong không có ai.”
Bọn họ bước vào khu vực nghỉ ngơi của nhân viên.
Đây không chỉ là khu vực nghỉ ngơi mà còn là khu vực sinh hoạt của nhân viên. Một hành lang dài trải đầy những căn phòng dạng lưới nhỏ, cửa phòng đóng chặt, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy diện tích căn phòng không lớn, bên trong đặt một chiếc giường màu xám hẹp loại nhỏ, tủ quần áo nhỏ chứa được một vài vật dụng cá nhân cùng một chiếc bàn màu xám. Phía trên góc bàn đặt một chiếc chuông bằng đồng, hình như có thể điều khiển từ xa.
Có lẽ bởi vì hiện tại vẫn đang trong giờ làm việc nên hành lang không có nửa bóng người.
Ở đây dường như không có người quản lý nào, mỗi phòng giống nhau như đúc.
Một vài căn phòng còn trống, nhưng cũng có phòng đã có người ở.
Nhân viên làm việc mặc các bộ đồ linh thú sặc sỡ nằm thẳng tắp trên chiếc giường ván cứng màu xám, khuôn mặt bị mũ trùm đầu hoặc lớp trang điểm che khuất. Bọn chúng nằm im không nhúc nhích, cách lớp trang phục hóa trang dày cộm không thể nhìn thấy nhịp thở phập phồng, cứ như những con gấu bông thực thụ vậy.
Hiển nhiên, ngay cả trong khu vực nghỉ ngơi của nhân viên thì nhân viên cũng không được phép cởi đồ.
“Chúng ta chia ra hành động.” Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn đồng đội mình: “Như vậy sẽ hiệu quả hơn.”
Văn Nhã, Elise và Tóc Vàng phụ trách lục soát từ tầng một đến tầng ba. Tóc Vàng có thị lực tốt nhất, có thể thấy rõ bộ đồ nhân viên trong phòng mặc trên người, nếu gặp bộ đồ phù hợp với bộ đồ Lilith mặc thì sẽ dùng điện thoại liên lạc cho nhau.
Nhóm này của họ có số lượng người nhiều nhất, bởi vì ngoài việc tìm kiếm bộ đồ hình mèo nhị thể của Lilith ra, bọn họ còn phải tiến hành tìm kiếm diện rộng ở ba tầng lầu, tìm xem rốt cuộc đường ống kim loại dẫn tới phương nào.
Còn hai người Ôn Giản Ngôn và Vân Bích Lam sẽ cùng nhau hành động, phụ trách tìm kiếm manh mối.
Sau khi phân công nhiệm vụ xong xuôi, nhóm người giải tán.
Chẳng mấy chốc, bóng dáng Tóc Vàng và Văn Nhã đã biến mất trên hành lang trống trải.
“Yểm trợ cho tôi.”
Ôn Giản Ngôn đứng tại chỗ tìm kiếm một vòng, dừng bước trước cửa một gian phòng trống, nói.
Yểm trợ?
Vân Bích Lam sửng sốt, nhưng còn chưa kịp phản ứng đã thấy đối phương ngồi xổm, giữa hai ngón tay thon dài kẹp thứ gì đó mảnh mai sắc nhọn.
Vãi đạn, hoá ra là yểm trợ loại này sao!
Lúc này cô mới nhận ra yểm trợ trong lời hắn nói là gì, vội vàng quay đầu nhìn hành lang hai bên, phòng ngừa có người xuất hiện ngay lúc mấu chốt.
Chẳng mấy chốc, một tiếng “cạch” phát ra từ ổ khoá.
Ôn Giản Ngôn đứng dậy đẩy nhẹ cửa.
Cửa phòng chậm rãi mở vào trong.
“Cậu còn kỹ năng này nữa?” Vân Bích Lam kinh ngạc hạ giọng hỏi.
“Đương nhiên.”
Chàng trai mặc trang phục chú hề khẽ cúi người làm động tác mời, giọng điệu mang theo một chút ý cười thản nhiên: “Công dân tuân thủ pháp luật cũng phải có tí tay nghề phòng thân mà.”
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Ha ha ha ha ha ha ha, tuân thủ pháp luật mả mẹ nó!”
“Công dân tốt tuân thủ pháp luật nào lại có kỹ năng mở khoá như mi?!”
“Cười chết tôi mất, phòng livestream Thành Tín tối thượng, tuân thủ pháp luật Ôn Giản Ngôn, quả không hổ danh là mi.”
“Tôi nghe hiểu rồi, ngón tay của vợ thật sự rất linh hoạt!”
“?”
“??? Lầu trên dừng lại phát coi? Chúng ta đang ở trong buổi livestream nghiêm túc đấy!”
Ôn Giản Ngôn cũng theo cách đó mở khoá cửa phòng đối diện.
Mỗi người lựa chọn một phòng tiến hành điều tra, không chỉ bởi vì năng suất cao hơn mà càng quan trọng hơn là… Hiện tại bọn họ đang khoác trên người bộ đồ lao động dày nặng, trong khi đó những gian phòng kia lại rất nhỏ và hẹp, nếu số lượng người trong phòng vượt quá một sẽ trở nên chật chội chen chúc, thậm chí xoay người cũng khó khăn.
Ôn Giản Ngôn tìm một căn phòng đi vào, bắt đầu nhanh chóng lục lọi.
Rất nhanh hắn đã lấy ra một cuốn sổ nhỏ mỏng tanh chỉ có vài trang từ trong tủ quần áo.
Trên trang tiêu đề viết một vài chữ: [Sổ tay nhân viên].
Hắn thoáng sửng sốt, lập tức nhớ lại [Quy tắc nhân viên Công viên giải trí Mộng Ảo] mình từng thu thập, trong đó có rất nhiều điều khoản được nhắc lại trong [Sổ tay nhân viên], rất nhiều phương án xử lý sự cố khẩn cấp đều được tham khảo trong cuốn sổ tay này.
Ôn Giản Ngôn mở trang đầu tiên, đọc lướt nhanh qua nội dung trên đó.
[Chào mừng bạn đã đến với Công viên giải trí Mộng Ảo, trở thành một phần của đại gia đình chúng tôi. Công viên sẽ cung cấp cho nhân viên các lợi ích chất lượng cao, bao gồm tiền thưởng không giới hạn cuối năm, ba tháng nghỉ phép hàng năm và bảo hiểm an toàn cá nhân đầy đủ.
Tất cả đều được viết trong sổ tay, mong bạn vui lòng bảo quản sổ tay cẩn thận, có thể tùy thời tìm đọc bất cứ lúc nào. Xin hãy tuân thủ tất cả điều khoản, nếu không công viên sẽ không chịu trách nhiệm về sự an toàn tính mạng của bạn.]
1: Thời gian làm việc các hạng mục trong công viên không đồng nhất, vui lòng tham khảo khung giờ làm việc hạng mục của bạn, vui lòng không vào công viên sớm (nếu giờ làm việc của bạn không cố định, vui lòng tham khảo mục 1.1.1 trang 3 sổ tay nhân viên)
2: Giờ đóng cửa toàn bộ công viên được thống nhất là sáu giờ tối. Vui lòng không làm thêm giờ, vui lòng không nghỉ qua đêm và rời khỏi công viên trong vòng nửa giờ sau khi đóng cửa, vui lòng không ở lại sau giờ đóng cửa. Nếu bạn vi phạm quy tắc này, vui lòng tham khảo mục 2.1.2 trang 5 sổ tay nhân viên.
3: Công viên sẽ bố trí khu vực nghỉ ngơi cho nhân viên, vui lòng mang theo chìa khóa phòng bạn, nếu vô tình làm mất, vui lòng đến văn phòng Giám đốc để cấp lại.
4: Khu vực nghỉ ngơi của nhân viên nằm ở phía Đông khu Ẩm thực.
5: Hạng mục trong khuôn viên thường được bảo trì đột xuất, nếu hạng mục của bạn ngừng nhận khách trước khi công viên đóng cửa, vui lòng hoàn thành công việc theo nội quy hạng mục, sau đó lập tức đến khu vực nghỉ ngơi của nhân viên để nghỉ, chờ đợi chuông đồng trong phòng vang lên.
6: …
Hiển nhiên hạng mục Tàu nhỏ điên cuồng thuộc khung giờ làm việc không cố định.
Ôn Giản Ngôn nhanh chóng lật trang ba Sổ tay nhân viên.
[Nội dung trang này là điều khoản bổ sung của hạng mục giờ làm không cố định, vui lòng tham khảo điều khoản trên trang theo phân loại riêng của bạn]
1.1.1: Nếu giờ làm việc của bạn không cố định, vui lòng đến công viên lúc 10 giờ hàng ngày, thay quần áo làm việc trong phòng thay đồ, đến khu vực nghỉ ngơi của nhân viên dưới sự hướng dẫn của nhân viên bảo vệ, đợi khi chuông đồng trong phòng vang lên.
1.1.2: …
Trong lúc Ôn Giản Ngôn đang cẩn thận đọc nội dung quy tắc nhân viên, bỗng nhiên có tiếng bước chân từ xa vọng lại, vang vọng khắp hành lang trống rỗng, dường như đang bước về hướng này.
Ôn Giản Ngôn giật mình.
Hắn cất cuốn sổ nhân viên mỏng tanh vào túi rồi bước nhanh ra cửa.
Vân Bích Lam trong phòng đối diện cũng nghe thấy tiếng bước chân, đi ra từ phòng đối diện.
Hai người liếc nhau một cái, sau đó đồng loạt quay đầu nhìn về phía tiếng bước chân truyền đến.
Là ba người Văn Nhã, Elise và Tóc Vàng.
Họ bước nhanh dọc theo hàng lang trống rỗng, tổ hợp một cừu, một gấu, một hề trông rất mắc cười.
“Đã tìm thấy Lilith chưa?” Vân Bích Lam dẫn đầu lên tiếng hỏi.
Văn Nhã lắc đầu với vẻ mặt nặng nề.
Bọn họ đều kiểm tra qua mỗi phòng của ba tầng lầu, thế nhưng không có nhân viên đang nghỉ ngơi nào trong phòng phù hợp với đặc điểm bộ đồ trên người Lilith.
“Đường ống thì sao?” Ôn Giản Ngôn trầm ngâm vài giây, hỏi.
“Đường ống không kéo dài vào khu vực nghỉ ngơi của nhân viên.”
Chất giọng rầu rĩ của Tóc Vàng dưới mũ trùm đầu vang lên.
“Tôi đã quan sát tất cả các đường ống trong tòa nhà, nhưng không có đường ống nào phù hợp với đường ống bên ngoài.”
“Còn hai người thì sao? Có tìm thấy gì không?”
Văn Nhã nhìn Ôn Giản Ngôn.
Ôn Giản Ngôn gật đầu, móc sổ tay nhân viên từ túi ra: “Nhưng tôi còn chưa đọc xong toàn bộ…”
Lời hắn còn chưa kịp dứt thì đã bị một tiếng chuông kim loại đơn điệu quỷ dị cắt ngang…
“Ring ring ring!”
Mọi người sửng sốt.
Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co rụt, vô thức quay đầu nhìn sau lưng mình, nhưng chiếc chuông đồng trong phòng không reo vang.
“Ring ring ring!”
Cách lớp vách tường và cửa mỏng manh, tiếng chuông vang lên từ bốn phương tám hướng như bùa giục mạng.
“Mau trốn vào phòng!”
Ôn Giản Ngôn nhanh chóng đưa ra quyết định.
Ba người Văn Nhã đứng bên ngoài cửa sực tỉnh, nhao nhao chen vào hai căn phòng chật hẹp bị Ôn Giản Ngôn cạy khóa.
Mấy streamer trong phòng nín thở cúi thấp người, tránh cho bản thân bị kẻ khác nhìn thấy từ ngoài cửa sổ.
Ôn Giản Ngôn lén đẩy cửa nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy cửa phòng đóng kín ban đầu trên hành lang được mở ra từ bên trong. Nhân viên trong những bộ đồ linh thú đi ra khỏi phòng, xếp thành một hàng trên hành lang trống rỗng, sau đó chậm rãi bước ra ngoài.
Chẳng biết tiếng chuông đã ngừng khi nào.
Xuyên thấu qua khe cửa hẹp, có thể nhìn thấy đội ngũ nhân viên đồng loạt tiến về phía trước, từng bóng dáng trong trang phục linh thú xẹt qua trước mặt, tiếng bước chân chỉnh tề vang vọng khắp hành lang, mang cho người ta cảm giác hoang đường khó hiểu.
Ôn Giản Ngôn khẽ cau mày, rơi vào trạng thái trầm tư.
Rất nhanh, đội ngũ đã đi đến cuối.
Dường như hàng ngũ phía trước đã rời khỏi cửa chính khu vực nghỉ ngơi cho nhân viên.
Đầu ngón tay Ôn Giản Ngôn siết chặt sổ tay nhân viên mỏng tanh, trang giấy thô ráp phát ra âm thanh cọ xát, những quy tắc hắn vừa liếc vội hiện lên trong đầu.
Chuông đồng
… Chuông đồng.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, phảng phất như muốn xác nhận gì đó.
Hắn đứng bật dậy.
“???”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chú hề bình tĩnh đẩy cánh cửa phòng, chậm rãi bước vào bên trong hàng ngũ.
Cậu chàng với khuôn mặt trang điểm dày cộp ngoái đầu, nháy mắt tinh ranh với họ, đôi môi tô màu đỏ tươi khép mở như đang nói…
Qua mau…