Cho dù đã rời khỏi thuyền cướp biển thì họ vẫn không dừng bước. Cả đám lao đầu chạy như bay về phía trước, thẳng cho đến khi rời xa con thuyền cướp biển nghiêng ngả đen kịt, thấy nó khuất hẳn sau lùm cây mới dừng lại.
Đám người kiệt sức ngã xuống bãi cỏ thở hổn hển không ra hơi.
Tiếng thở dốc dữ dội bị kẹt trong mũ trùm đầu, mồ hôi khô nóng bao trùm không gian nhỏ hẹp khiến mặt người đỏ au, thế nhưng cũng không có ai dám cởi mũ trùm đầu xuống.
Bọn họ vẫn còn ở khu phía Đông, vì vậy không thể cởi bỏ trang phục.
Bước chân của Ôn Giản Ngôn chậm lại.
Trải nghiệm bên trong con tàu cướp biển quá áp lực, không thể lên tiếng, không thể rời hàng, không thể làm sai, chật hẹp, tối tăm, bức bối, không khí nồng nặc thứ mùi tanh ngọt buồn nôn.
Hắn vịn thân cây nôn khan, sau đó loạng choạng bước tới.
Tiếp đó hắn chia sẻ những manh mối mình tìm thấy trên thuyền cướp biển.
“Chờ đã… ý của cậu là, thứ siro đó được làm từ trứng và xác ếch?”
Khuôn mặt dưới mũ trùm đầu của Vân Bích Lam tái mét: “Bao gồm cả kem?”
“…”
Ôn Giản Ngôn gật đầu.
Mặc dù tờ giấy nói “ếch là thức ăn”, nhưng cứ nghĩ đến cảnh siro họ từng nuốt vào được làm từ chính trứng ếch và xác ếch thì… vẫn vô cùng thách thức điểm mấu chốt về sinh lý của con người.
Tuy nhiên… ít nhất bây giờ không phải chỉ có mình hắn buồn nôn.
“Đừng nôn.” Ôn Giản Ngôn ân cần nhắc nhở mấy đồng bọn đang đau khổ đứng trước mặt: “Nhỡ nôn ra mũ trùm đầu thì cũng không tháo ra được đâu.”
Mấy người còn lại: “…”
Tiêu đời, còn mắc ói hơn.
“Đúng rồi, còn có cái này nữa.” Ôn Giản Ngôn móc tờ giấy nhăn nhúm từ trong túi ra đưa cho mấy người trước mặt.
Sau khi truyền tay nhau đọc, tất cả mọi người đều bị cảm giác quỷ dị ẩn trong dòng chữ làm cho sửng sốt, không khí phút chốc chìm vào khoảng lặng.
“Nhớ không? Chúng ta đã không tìm thấy Lilith trên đường.”
Ôn Giản Ngôn phá vỡ sự im lặng.
Bọn họ đến khu vực nghỉ ngơi của nhân viên trước nhưng không tìm thấy Lilith, chiếu theo nội dung trong cuốn số tay nhân viên, có lẽ cô ấy đã bị chuông đồng triệu hồi.
Sau khi chuông đồng vang lên, bọn họ theo nhóm nhân viên lên thuyền cướp biển, hơn nữa tiến hành lục soát trong cả khoang thuyền và boong, song vẫn không thể tìm thấy bóng dáng cô ấy.
Vậy nên chỉ còn một khả năng cuối cùng.
“Nhân viên có mức độ ô nhiễm thấp sẽ bắt đầu diễu hành xe hoa, và những người có mức độ ô nhiễm cao sẽ đến tàu cướp biển.”
Ôn Giản Ngôn đăm chiêu đọc một câu trên tờ giấy.
“Vậy ý của cậu là, sở dĩ không thấy Lilith trên thuyền cướp biển là vì cô ấy có mức độ ô nhiễm thấp, cho nên bị phân vào đội ngũ diễu hành xe hoa sao?”
Văn Nhã ngẩn người xác nhận.
“Đúng vậy.”
Ôn Giản Ngôn cụp mắt trầm tư hồi lâu, dường như đột nhiên nghĩ tới gì đó, hắn quay đầu nhìn Văn Nhã: “Đúng rồi, bản đồ lúc trước tôi gửi tin nhắn bảo tìm đã tìm được chưa?”
Văn Nhã ngập ngừng: “Tìm thì tìm được, nhưng mà…”
Giọng điệu cô dần dần trở nên nặng nề.
Mặc dù cuối cùng Văn Nhã nhìn thấy Tóc Vàng đi lấy bản đồ, nhưng còn chưa kịp yên lòng thì cô đã thấy đối phương vấp ngã, tặng cho sự tín nhiệm của cô một cú bạt tai vang dội.
Sau đó bọn họ lại trải qua biết bao nhiêu chuyện, khả năng đối phương không làm mất đồ… nói thế nào nhỉ, thật sự chẳng cao là mấy.
Tóc Vàng yếu ớt giơ tay lên: “Ở đây, nó còn ở đây với tôi.”
“?!”
Văn Nhã kinh ngạc quay đầu nhìn Tóc Vàng.
Không thể nào, tên này thật sự không làm mất đồ sao?
Tóc Vàng ngượng ngùng xoắn xít đi lên.
Dù gã nhát gan nhưng cũng biết phân biệt rõ nặng nhẹ nhanh chậm. Tuy rằng lúc ấy bị ngã, song gã vẫn nhân cơ hội giấu tấm bản đồ vào trong bộ đồ linh thú dày cộp.
Gã móc tấm bản đồ nhàu nát trong quần áo ra đưa cho Ôn Giản Ngôn.
“Cảm ơn.”
Chú hề đẹp trai cầm lấy bản đồ.
Ánh mắt thâm sâu chuyên chú thoáng dừng lại trên người Tóc Vàng, một giây sau, khoé môi hắn nở nụ cười bất cần đời: “Coi kìa, tôi đã bảo ở đây thiếu anh là không được mà.”
“…!”
Khuôn mặt giấu trong mũ trùm đầu của Tóc Vàng đỏ lựng, gã ấp úng một hồi, cuối cùng mới thốt được một chữ “ừm” nghẹn ngào, sau đó phi về chỗ cũ như đang trốn chạy.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Toi rồi, lại có thêm nạn nhân khác.”
“Toi rồi, lại có thêm nạn nhân khác.”
“Buồn cười chết tôi!! Tóc Vàng, anh còn nhớ khi anh nhìn thấy người ta lúc trước không! Là sợ hãi như chuột thấy mèo vậy, còn bây giờ sao chẳng có tiền đồ thế kia!!”
“Hu hu hu hu hu, vợ có mị lực lớn quá thì phải làm bây giờ! Vì sao tình địch mỗi ngày một tăng, tôi khổ quá mà…”
“A a a, tôi mặc kệ! Tôi chính là người chồng được streamer công nhận!!”
“Anh em đừng mơ nữa, vẫn còn ngồi đấy xàm ngôn loạn ngữ được à? Người theo đuổi vợ vẫn còn xếp một hàng dài kia kìa, ra sau xếp hàng đi.”
Ôn Giản Ngôn mở tấm bản đồ, vuốt phẳng nếp nhăn phía trên.
Từ tấm bản đồ có thể thấy rằng nó không khác gì tấm bản đồ trong tay khách du lịch bọn họ. Khác biệt duy nhất chính là bên trên được đánh dấu rất nhiều bằng bút.
Nét bút ăn khớp với chữ viết tay trên tờ giấy kia.
Một mũi tên đỏ và hai từ “nhân viên” được viết nguệch ngoạc bên cạnh phía Đông khu Ẩm thực.
Còn ở phía Đông khu Cảm giác mạnh là một biểu tượng con tàu vẽ nét bút đơn giản, sau đó được khoanh liên tiếp bằng mấy vòng tròn, bên cạnh viết hai từ: “Nguy hiểm!!”
Điều này có nghĩa tượng trưng cho con thuyền cướp biển.
Trên tấm bản đồ rộng lớn vẽ vài đường cong quanh co, tuyến đường vòng vèo phức tạp. Tổng cộng có ba đường, mỗi đường đều đi xuyên qua công viên, bắt đầu từ khu nghỉ ngơi dành cho nhân viên và kết thúc ở khu Thiếu nhi, bên cạnh được đánh dấu bằng bốn chữ: “Diễu hành xe hoa”
Phía dưới viết mấy từ nguệch ngoạc…
“Bắt đầu lúc ba rưỡi, kết thúc lúc năm giờ.”
Đầu ngón tay Ôn Giản Ngôn chạy dọc theo tuyến đường nối toàn bộ khu vực: “Đây hẳn là tuyến đường diễu hành xe hoa.”
Đầu ngón tay hắn thoáng dừng ở cuối tuyến đường.
Công viên thiếu nhi.
Ở đây dùng những đường nét đơn giản vẽ một khuôn mặt tươi cười, bên cạnh có viết mấy chữ: “Phòng giám đốc Công viên”.
Năm chữ “Phòng giám đốc Công viên” bị khoanh tròn nhiều lần song không được đề thêm hai chữ “nguy hiểm”, tuy nhiên bên cạnh lại có mấy dấu chấm than nặng nề.
Ôn Giản Ngôn híp mắt.
Linh tính mách bảo hắn rằng phòng giám đốc này rất có khả năng chính là cốt lõi toàn bộ phó bản, mà mảnh vỡ linh hồn Vu Chúc cũng có thể đang ở đây.
“Ba rưỡi đến năm giờ?”
Vân Bích Lam nhìn chăm chú, bối rối nhíu mày: “Trong phó bản này vẫn còn thời gian cố định sao?”
Cô vẫn cứ tưởng phó bản không có thời gian cố định, bởi kể từ khi họ tiến vào phó bản này, cô không hề nhìn thấy bất cứ thứ gì tính toàn thời gian tồn tại.
“Lúc trước tôi cũng tưởng là không có, tuy nhiên hiện tại xem ra hẳn là có.”
Văn Nhã đăm chiêu gật đầu:
“Dù sao ở trong quy tắc nhân viên chúng ta tìm được đã đề cập rõ, thời gian công viên đóng cửa là sáu giờ tối.”
Ôn Giản Ngôn ngẩng đầu quan sát sắc trời, gật đầu đáp:
“Đúng vậy, vị trí của mặt trời đúng là đã có thay đổi.”
Hắn giơ tay lên, dùng ngón tay ước lượng vị trí của mặt trời, vẻ mặt trở nên hơi nghiêm túc: “Có lẽ bây giờ là bốn giờ chiều.”
“Cuộc diễu hành xe hoa sắp kết thúc!” Văn Nhã cả kinh.
Vân Bích Lam nhíu chặt mày, quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn: “Không phải nói rằng sau khi diễu hành xe hoa chấm dứt sẽ đóng cửa sao? Chẳng lẽ chúng ta sắp hết thời gian hành động?”
Ôn Giản Ngôn trầm ngâm vài giây, nói ra suy đoán của mình:
“Tôi cảm thấy không phải vậy.”
Đầu tiên, từ ngữ dùng trong nhiệm vụ chính của phó bản là “một ngày”. Dựa theo mức độ nghiêm ngặt của Ác Mộng mà nói, “một ngày” chính là “một ngày”.
Hơn nữa chiếu theo quy tắc nhân viên dọn dẹp, bọn họ phải làm việc cho đến mười hai giờ đêm.
Hay nói cách khác, trong khoảng thời gian từ sáu giờ đến mười hai giờ hạng mục vẫn có thể chơi, thế nhưng khả năng rất cao là độ khó của nó sẽ tăng vọt và dễ tử vong hơn.
Nghe xong suy đoán của Ôn Giản Ngôn, tất cả mọi người bỗng cảm thấy ớn lạnh.
Ở trong hoàn cảnh hiện tại còn muốn gia tăng độ khó?!
Vậy liệu có streamer nào sống sót rời khỏi đây không?
Ôn Giản Ngôn nhét bản đồ vào túi mình rồi đứng dậy: “Đi thôi, chúng ta sẽ đến khu vực Thiếu nhi ngay bây giờ.”
Căn cứ vào tình hình hiện tại, nếu Lilith thực sự đang ở trong đội ngũ diễu hành xe hoa thì chắc cũng sắp tiến vào khu vực Thiếu nhi. Có tổng cộng ba tuyến đường diễu hành, dù cho Lilith đi con đường nào, thay vì dựa theo lộ tuyến quanh co vẽ trên bản đồ, chi bằng bọn họ đi thẳng tới đích chờ luôn.
Và phòng giám đốc…
Phải được tìm hiểu.
Mọi người đứng dậy, nhưng còn chưa kịp cất bước đã nghe thấy Ôn Giản Ngôn nói:
“Chẳng qua… trước khi bắt đầu, tôi e rằng chúng ta phải đến khu Ẩm thực một lần nữa.”
“Vì sao?”
“Thú thực,” Ôn Giản Ngôn nheo mắt: “Dựa theo thông tin mà chúng ta có bây giờ, tác dụng thực sự của siro vẫn chưa được biết rõ.”
Ở trường hợp này có thể hiểu theo hai cách.
Điều dám khẳng định chắc chắn ở đây là nó được làm từ trứng ếch và ếch.
Tờ giấy nói rằng ếch sẽ không làm tổn thương bạn, ếch là thức ăn, là vật có thể giảm sự ô nhiễm của streamer.
Tuy nhiên căn cứ vào quá trình chuyển hóa nhân viên thành người dọn dẹp, dường như nó lại chính là tác nhân gây ô nhiễm.
“Cho dù thế nào thì hiện tại Lilith cũng không phải là nhân viên, cô ấy là streamer, nếu muốn giải thoát cô ấy khỏi bộ đồ thì nhất định phải có siro mới được.”
Ôn Giản Ngôn chớp mắt:
“Quy tắc chỉ không cho phép chúng ta mang hàng hoá đã mua ra khỏi khu Ẩm thực thôi, nhưng chỉ cần đó không phải là hàng hoá thì đâu ai cấm cản, đúng chứ?”
Đằng sau lều xiếc là ống siro.
Dựa theo tình hình trên thuyền cướp biển, ắt hẳn số siro dùng hết lúc trước đã được bổ sung xong. Chỉ cần lấy trộm một ít rồi mang ra ngoài thì nó đâu phải hàng hoá?
“Hơn nữa…”
Vẻ mặt Ôn Giản Ngôn bỗng thay đổi, biểu cảm trở nên hơi vặn vẹo, nghiến răng gằn từng chữ: “Tôi cũng chuẩn bị uống thêm lần nữa.”
“???”
“Không chỉ như vậy, phiếu thưởng cũng cần phải phân phối lại.”
*
Quảng trường phía Bắc, cửa hàng quà tặng.
Không biết là do tăng giá hay là do streamer nhận ra quà tặng bên trong cửa hàng có bẫy, vậy nên hiện tại cửa hàng vắng vẻ lạ thường so với đám đông ồ ạt ban đầu.
Tuy nhiên dường như nó không ảnh hưởng tới nhân viên mèo đứng ở quầy lễ tân.
Con mèo vẫn kiên nhẫn chờ khách hàng đến cửa, cơ thể khẽ đung đưa theo điệu nhạc.
“Leng keng leng keng.”
Theo tiếng chuông gió trước cửa vang lên, cánh cửa kính của cửa hàng quà lưu niệm bị đẩy vào.
Một nhóm streamer vội vàng bước tới, bước chân dồn dập phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng.
Một quả đầu bông xù nhô lên trước quầy, đôi mắt hổ phách to tròn trong veo sáng ngời, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn như một khối tuyết, mang theo một chút mập mạp trẻ con, thoạt nhìn ngây thơ vô tội, ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Nó nhìn chăm chú nhân viên sau quầy, cất giọng trẻ con non nớt:
“Xin chào, năm nay em mười hai tuổi, em có thể mua một con gấu bông Ộp Ộp không?”