Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“?”
“???”
“?????”
“Tôi ngu luôn rồi! Đây là chuyện quái gì vậy?!”
“Ha ha ha ha ha, cái này có khác gì kiểu: Xin chào, chỗ của mấy người thiếu ông chủ sao, tôi cảm thấy mình rất hợp với chức ông chủ.”
“Cười chết tôi mất, mình đánh không lại thì mình tham gia nhập bọn. Tính làm một bước lên mây đây mà!”
“Theo tình hình này, tỷ lệ thành công đạt 10% đã làm giỏi lắm luôn rồi.”
Không khí yên ắng, căng thẳng đến độ như sắp nổ tung.
Mấy tên Ộp Ộp lặng lẽ nhìn chằm chằm vị khách không mời đang đứng trước cửa.
Chắc chắn không phải không có lý do mà Ôn Giản Ngôn dám nói như vậy.
Quy tắc đầu tiên của Giám đốc công viên: Vui lòng ở trong công viên giải trí Mộng Ảo 24/7. Nếu không phải trường hợp đặc biệt, vui lòng không tự tiện rời đi.
Giám đốc Công viên giải trí Mộng Ảo không được phép rời khỏi công viên giải trí.
Trong mọi quá trình trước nay, tất cả các loại công việc đều được Ôn Giản Ngôn nhìn thấy ít nhất một hoặc hai lần, song “Giám đốc Công viên” vẫn luôn là một dấu chấm hỏi bí ẩn.
Và quan trọng hơn…
Phòng Giám đốc công viên vắng tanh.
Không chỉ vắng tanh mà còn không có bất kỳ dấu vết của sự sống nào. Cho dù là bàn ghế hay kệ sách, tất cả đều phủ một lớp tro bụi thật dày. Ngoại trừ tờ giấy quy tắc Giám đốc công viên thì không có vật dụng nào ở trong ngăn tủ, toàn bộ căn phòng trống rỗng như một cái thùng carton.
Chàng trai cụp mắt xuống mở tờ thông tin tuyển dụng trong tay, thong thả đọc thành lời:
“Để đáp ứng nhu cầu ngày càng gia tăng của khách hàng và mở rộng thị phần, nhà máy chúng tôi cần nhiều nhân tài tham gia hơn.”
Hắn đọc từng chữ rõ ràng, giọng nói thản nhiên vang vọng.
Giữa căn phòng thiếu ánh sáng, làn da của lũ Ộp Ộp hiện màu xanh lục trơn trượt ướt đẫm, cái đầu quá khổ so với hình thể nom giống y hệt bộ đồ linh thú Ộp Ộp. Nếu đặt ở trong trường hợp thường ngày thì hình thể này sẽ rất đáng yêu, nhưng sau vào thế giới hiện thực và chứng kiến cảnh mọi vật hoàn nguyên thì đám Ộp Ộp lại quá quái dị và kinh khủng.
Dường như bọn chúng đang chờ đợi, đánh giá và xem xét. Cái nhìn nhớp nháp lạnh băng khiến người ta bất giác cảm thấy sợ hãi ghê tởm.
Ôn Giản Ngôn ngước mắt nhìn mấy nhân viên trước mặt:
“Tôi đoán vị trí các bạn cần gấp không chỉ có nhân viên làm ca đêm nhỉ?”
… Một “thông báo tuyển dụng” gióng trống khua chiêng, mất nhiều công sức như vậy chỉ để tuyển những nhân viên ca đêm bình thường?
Chiếu theo hiểu biết của Ôn Giản Ngôn về phòng livestream Ác Mộng, mỗi phó bản trong đây đều có một “mốc thời gian”, hơn nữa mốc thời gian tiến vào phó bản vô cùng quan trọng. Ví dụ tiểu khu An Khang có mốc thời gian là ngày cuối cùng trước khi đến Tết Trung Nguyên, trước khi chiếc Tỏa hồn đàn cuối cùng được luyện thành.
Vậy nên theo logic cơ chế phó bản…
“Tất nhiên, cho dù không phải cũng không quan trọng.”
Chàng trai nheo đôi mắt màu hổ phách, mỉm cười cực kỳ chân thành: “Dù sao không có người nào thích hợp với vị trí này hơn tôi.”
Chẳng biết vì cái gì, những lời cuồng vọng vô lễ được đối phương dùng ngữ điệu ôn hòa lễ phép cất lên lại khiến cảm giác gần như hoang đường vớ vẩn phai nhạt. Cho dù là ngôn ngữ hình thể hay là tư thế giọng điệu, tất cả đều toát lên sự tự tin khống chế mạnh mẽ, mang theo lực công kích khiến người khác không thể bỏ qua, gần như khiến cho người ta không tự chủ được sinh ra cảm giác sợ hãi tin phục.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Chờ đã, mọi người, tôi nghe không nhầm phải không? Ý của hắn là, ngay cả khi nhà máy đã có ông chủ thì hắn còn phù hợp làm ông chủ hơn người ta?”
“Lầu trên nghe đúng rồi đấy, ý hắn muốn nói chính là như vậy.”
“… Đờ mờ, thằng ranh này muốn mưu quyền soán vị!!”
“Ngông cuồng, thật sự quá ngông cuồng.”
“Ha ha ha ha ha ha, đây là lần đầu tôi thấy có streamer dám nói như vậy với NPC. Mau lên mau lên, nhóm ếch xanh mau xông lên giết chết tên nhóc này! Chẳng lẽ chúng mày cứ mặc nó xông vào cửa nói lời nhảm nhí.”
“Tỷ lệ chiến thắng 30%.”
“??? Vì sao buông lời cay nghiệt lại có 30% chiến thắng?”
“Hay là…”
Ôn Giản Ngôn thong thả ung dung mở lời: “Trước giờ ngoài tao thì có ai khác tìm thấy nơi này trước nửa đêm không?”
Đám Ộp Ộp không nhúc nhích.
Bầu không khí như bị kéo căng đến cực điểm, giống như dây cung đã kéo căng đến cực hạn, chỉ một giây sau sẽ đứt phăng và phát ra tiếng phực kim loại.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Tỷ lệ chiến thắng 50%.”
“?? Lầu trên chờ đã?? Giải thích cái coi? Rõ ràng chẳng có chuyện gì xảy ra, vậy dựa vào đâu mà tỷ lệ thắng lại đạt 50%.”
Chàng trai đứng trước cửa có dáng người cao gầy thẳng tắp, tư thế thoải mái, thần thái bình thản tươi cười cứ như nắm chắc phần thắng, thản nhiên mặc cho đối phương săm soi đánh giá.
Chẳng biết đã qua bao lâu.
Đám Ộp Ộp trước mặt bỗng động đậy.
Cuối cùng bọn chúng cũng chậm rãi dời vị trí, im hơi lặng tiếng nhường đường cho Ôn Giản Ngôn đi thẳng vào trong.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“?? Đậu má??”
“A a a a a tránh thật luôn à??”
“Không phải đấy chứ? Vác xác đến cửa còn không bị đánh chết? Thế này cũng được?! Phó bản bị bug chắc?”
“Cảm ơn.”
Ôn Giản Ngôn mỉm cười, cất bước đi về bóng tối.
Đầu của đám Ộp Ộp chậm rãi chuyển động theo từng bước chân của hắn, từng ánh mắt vô cảm dừng trên cơ thể nhân loại duy nhất, không xê không dịch, gần như khiến sống lưng người ta cảm thấy châm chích.
Thế nhưng chàng trai như đã sớm quen với loại cảm giác bao người chú ý này.
Hắn bước từng bước về phía bóng tối, bước chân vững vàng thong thả, thẳng cho đến khi bóng lưng dần bị bóng tối cắn nuốt.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, phòng livestream [Thành Tín tối thượng] đã trở nên hỗn loạn. Phần lớn khán giả vừa vào định xem tên khốn kiếp kia tiêu đời cảm thấy vô cùng thất vọng, kiên quyết tin rằng phó bản bị lỗi, cãi nhau ùm tỏi với khán giả cũ trong phòng livestream.
“Đưa đến tận nơi thế này còn không chết? Tôi không tin phó bản không mở cửa sau cho hắn!”
“?? Giải hề năm nay thuộc về lầu trên đấy. Phó bản mở cửa sau cho streamer? Không hố chết hắn đã là nể tình lắm rồi!”
“Ha ha ha ha ha vừa nhìn đã biết là loại vừa tiến vào phòng livestream. Ở trong phòng livestream này, streamer chỉ dựa vào thực lực để chiến thắng, vận may chỉ là phù du!”
“Người xem Ác Mộng lâu năm như tôi muốn nói một lời công bằng, lần livestream này của streamer thật sự rất đỉnh.”
“! Tôi nhớ lầu trên rồi, có phải ông vừa dự đoán tỷ lệ chiến thắng không?”
“Đúng vậy, là tôi. Thật ra lý do rất đơn giản, đám NPC chần chừ càng lâu chứng tỏ con đường mà streamer đang đi càng đúng hướng, chứng tỏ đám NPC đang chờ đợi và đánh giá xem hắn có giá trị hay không, bằng không chỉ sợ streamer còn chưa nói dứt lời đã bị cả đám tập kích, sao có thể kéo dài lâu như vậy!”
“Đúng đúng…”
“Đệt, con đường mà streamer lựa chọn… cũng khó đoán quá! Phải thuộc trình độ trâu bò cỡ nào mới tìm được đường này chứ. Bái phục bái phục, anh em đánh thưởng cho tôi! [Thưởng 100 tích phân]”
Ôn Giản Ngôn cất bước đi trong bóng tối, men theo cầu thang đi lên.
Chẳng mấy chốc, vách tường bê tông cốt thép và những đường ống đồng thau to lớn dày cộp đã chặn tầm nhìn của đám Ộp Ộp. Sau khi xác nhận không có người nào nhìn mình, cơ thể của Ôn Giản Ngôn mềm oặt mất sức dựa vào bức tường.
Sắc mặt của hắn tái xanh, vầng trán túa mồ hôi lạnh, một tay ôm bụng lộ ra biểu tình muốn nôn nhưng không nôn được.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“?”
“?? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha đã đến thời điểm biểu diễn kỹ năng truyền thống của streamer rồi. Ba, hai, một…”
“Oẹ!”
Ôn Giản Ngôn tái mặt vịn tường nôn khan.
Đệt…
Vừa rồi quá nguy hiểm!!!
Thực tế, hành động lần này của hắn chưa đủ căn cứ để thực hiện, tất cả chỉ dựa trên dấu vết để tiến hành phỏng đoán, mà những phỏng đoán kia lại không có chứng cứ thực tế để chứng nhận.
Quá mạo hiểm, thực sự quá mạo hiểm…
Bởi vì tất cả đạo cụ hiện tại đều bị khóa, hoàn toàn không thể sử dụng, hơn nữa lúc này hắn đang ở trong thế giới [Nhà máy chế biến thực phẩm từ ếch]. Hay nói cách khác, nếu hắn đoán sai, vậy thì lên trời không đường, xuống đất không cửa, có chạy cũng chẳng thoát, có trốn cũng chẳng được, chỉ có thể ngồi chờ chết.
May mà hắn đánh cược đúng.
Ôn Giản Ngôn đứng thẳng dậy nhếch khóe môi, nhìn về phía cuối cầu thang.
Mặc dù kiến trúc bên ngoài tòa nhà trông rất khác nhau nhưng cấu trúc bên trong vẫn tương tự, sau khi băng qua một dãy hành lang sẽ là điểm dừng của hắn.
Văn phòng Giám đốc công viên.
Tuy nhiên có một điều mà Ôn Giản Ngôn rất rõ ràng.
Vừa rồi đám Ộp Ộp dễ dàng thả hắn vào đây chắc chắn không phải vì mấy lời nói của hắn mê hoặc lòng người cỡ nào, cứ vậy để hắn ngồi lên ngai vàng Giám đốc.
Chính xác là bởi chúng không có quyền lựa chọn.
Nhìn từ biểu hiện của chúng, Ôn Giản Ngôn tin chắc mình đã đoán đúng… Lần tuyển dụng này không chỉ nhằm vào nhân viên ca đêm mà còn để tìm một Giám đốc mới. Chúng nó đồng ý để hắn vào đây chứng tỏ con đường hắn đi là đúng, nhưng điều đó cũng chứng tỏ chúng chỉ là nhân viên bình thường, không có quyền quyết định chức Giám đốc thuộc về ai.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi rồi bước về phía trước.
… Và bây giờ, có lẽ người phỏng vấn thực sự đang đợi hắn ở kia.
*
Công viên giải trí Mộng Ảo, công viên Thiếu nhi.
Văn Nhã và Tóc Vàng đang chờ đợi trong công viên.
Thỉnh thoảng Văn Nhã cúi đầu nhìn xuống đồng hồ đeo tay của mình. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, từ giờ đến lúc kết thúc diễu hành xe hoa còn chưa đầy mười lăm phút, nếu như còn không tìm được Lilith, e rằng…
“Tại sao đoàn diễu hành xe hoa vẫn chưa đến?”
Trong lời Văn Nhã tràn ngập cảm xúc lo lắng, cô cúi đầu nhìn về phía Tóc Vàng: “Tóc Vàng!”
“Không được, chúng ta không thể chờ lâu hơn nữa, đi thôi, men theo con đường đi về phía trước…”
“Chị ơi, chị bình tĩnh một chút nào.” Tóc Vàng khuyên nhủ: “Tuyến đường xe hoa quá phức tạp, hơn nữa còn có ba đường, chúng ta không biết rốt cuộc cô ấy sẽ đến từ con đường nào. Không chừng bây giờ rời đi sẽ bỏ lỡ…”
Văn Nhã biết Tóc Vàng nói có lý, nhưng điều này cũng không thể giảm bớt lo lắng trong lòng cô.
Cô mím môi, vẻ mặt hiện nét do dự: “Nhưng…”
Văn Nhã còn chưa nói dứt lời đã nghe thấy một tràng nhạc vui vẻ vang lên, tiếng bước chân từ xa tiến đến gần, dường như có cả một đội ngũ đang đi về phía trước.
Đây là…
Văn Nhã sửng sốt ngước mắt nhìn về phía âm thanh.
Cách những bụi cây rậm rạp, loáng thoáng có thể nhìn thấy nhân viên làm việc trong những bộ đồ khác nhau đang tiến đến gần. Có chú hề, mèo, cừu, gấu,… tất cả cùng lắc lư theo điệu nhạc, bước từng bước về phía này.
“Đến rồi!”
Hai mắt Văn Nhã sáng ngời, túm Tóc Vàng chạy vội về phía trước.
“Chờ, chờ chút!”
Cơ thể nhỏ bé của Tóc Vàng suýt chút bị kéo bay lên. Gã nâng hai cẳng chân ngắn khó nhọc đuổi theo bước chân Văn Nhã, suy sụp nói: “Chị à, quan tâm cơ thể của em một chút đi.”
“Hả, đúng rồi.”
Văn Nhã cúi đầu liếc mắt, sau đó khom lưng dùng một tay nhấc gã lên, kẹp dưới nách mình: “Vậy là tốt rồi.”
Cùng với tốc độ chạy như bay của Văn Nhã, tay chân Tóc Vàng lắc lư giữa không trung, vẻ mặt ngơ ngác: “…”
???
*
Dựa theo lộ trình trong trí nhớ, Ôn Giản Ngôn đi lên cầu thang, băng qua hành lang đến trước cửa phòng nằm ở vị trí sâu nhất.
Mấy chữ [Phòng Giám đốc] trên cửa đã bị phai màu, chỉ còn một tấm bảng sắt loang lổ rỉ sét.
Hắn hít một hơi thật sâu rồi vươn tay đẩy cửa.
Trang trí bên trong gần như giống hệt văn phòng Giám đốc công viên giải trí. Bộ bàn ghế trống trơn, giá sách bụi bặm, điểm khác biệt duy nhất chính là căn phòng này có cửa sổ, hơn nữa còn là cửa sổ sát đất rất lớn, ngoài ô cửa sổ là nền trời đỏ sậm như đang rỉ máu.
Ở giữa hai giá sách đặt một tấm gương toàn thân.
Mặt gương biến mất, chỉ còn lại khung và tấm ván gỗ mỏng sau lưng gương… Dường như chính là cánh cửa dẫn cầu thang dưới phòng Giám đốc công viên.
Tuy nhiên ở góc khung hình, mơ hồ có thể nhìn thấy mảnh gương lấp lánh.
Đường nét quen thuộc đến độ Ôn Giản Ngôn chỉ nhìn liếc qua cũng nhận ra là đạo cụ của mình.
Xuyên thấu qua mảnh gương vỡ kia, có thể lờ mờ nhìn thấy một gian phòng khác giống hệt bên này. Hiển nhiên đây chính là thông đạo kết nối hai bên, Ôn Giản Ngôn không khỏi nghi ngờ, nếu mình chạm ngón tay vào phía trên thì có thể rời đi giống như lúc đến chứ.
Ôn Giản Ngôn tiến lên một bước đi vào phòng Giám đốc.
Lông mày của hắn bất giác giật giật. Ngay khi bước vào văn phòng Giám đốc, hình xăm đỏ tươi dưới bụng của hắn bỏng rát, mà khi ở trong Công viên giải trí Mộng Ảo, sự thay đổi nhiệt độ trên hình xăm rất nhỏ. Nhưng lần thay đổi này thật sự quá rõ ràng, hoàn toàn không có khả năng nhận nhầm.
Chắc chắn là ở đây.
Trái tim Ôn Giản Ngôn hơi căng thẳng, cứ như bị một bàn tay nắm chặt.
Hắn cất bước về phía trước, dồn tất cả sự tập trung vào vùng da nhỏ kia, cảm nhận sự thay đổi của nhiệt độ.
Cuối cùng, bước chân Ôn Giản Ngôn dừng trước bàn làm việc.
Cảm giác bỏng rát khuếch tán từ sâu trong ra, phảng phất như muốn từ mảnh da kia thiêu đốt người hắn, quả thực cứ như bị thứ gì đó nóng hổi nghiền qua, tựa như âu yếm lại tựa như tra tấn.
Một linh cảm mãnh liệt dâng trào trong tim.
Hắn duỗi tay mở ngăn kéo.
Trong Công viên giải trí Mộng Ảo, giấy in quy tắc Giám đốc Công viên giải trí được đặt ở đây, vậy thì…
Đỏ tươi. Giống như phần đáy ngăn kéo bị máu tươi nhuộm. Một mảnh gương vỡ quen thuộc xuất hiện trước mặt Ôn Giản Ngôn.
Không lớn, kích thước chỉ khoảng bốn năm xăng-ti.
Xung quanh phần rìa trạm trổ một con rắn nhỏ kim loại tinh tế. Toàn thân con rắn đen kịt, đầu đuôi nối tiếp với nhau, chiếc miệng của nó cắn chặt đuôi mình, bọc kín mảnh vỡ bên trong đó.
Dường như tận sâu trong gương có bóng tối trào ra, đỏ đen đối kháng khiến cho người ta cảm thấy ớn lạnh.
Ôn Giản Ngôn vô thức vươn tay.
Thế nhưng hắn còn chưa kịp chạm vào vật trong ngăn kéo thì một cảm giác bị theo dõi mãnh liệt truyền đến từ sau lưng.
“…”
Ôn Giản Ngôn dứt khoát thu tay về.
Hắn chậm rãi xoay người nhìn ô cửa sổ sát đất sau lưng.
Cảnh tượng xuất hiện trước mặt gần như khiến hắn ngừng thở.
Cả bầu trời như giăng kín vết thương rỉ máu, cũng không biết những vết thương ấy mở ra từ khi nào, để lộ những con mắt khổng lồ ở bên trong.
Lòng trắng, đồng tử đỏ.
Tầng tầng lớp lớp, rậm rạp chằng chịt, lặng lẽ quan sát.
Qua ô cửa sổ sát đất rộng lớn, chúng lia những cái nhìn chăm chú vào chàng trai đứng bên trong.
Cảnh tượng trước mặt quá đỗi quen thuộc, Ôn Giản Ngôn gần như sinh ra ảo giác, như thể chúng đang thì thầm vào tai mình…
[Ta vẫn luôn theo dõi ngươi]