Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, toàn bộ phòng sinh hoạt tự do bỗng chìm vào khoảng lặng, chỉ có thể nghe được bài đồng dao rè rè trong máy hát, ẩn trong làn điệu vui tươi là chút quỷ dị.
“Uống thuốc.”
Y tá đưa chiếc cốc giấy đựng thuốc qua, nói bằng chất giọng đều đều không thay đổi.
Người đàn ông tóc vàng cao to đưa tay nhận cốc, chiếc cùm đeo trên cổ tay phát ra âm thanh lẻng xẻng nặng nề.
Gã ngửa cổ lên, dốc sạch đống thuốc vào miệng.
“Há miệng.” Y tá nói.
Người đàn ông há miệng lè lưỡi, bày ra cái miệng trống trơn của mình.
Trong suốt quá trình, ánh mắt xanh nhạt của gã luôn nhìn chằm chằm vào Ôn Giản Ngôn cách đó không xa, cái nhìn gần như tham lam khiến cho người ta hoảng sợ, như thể thứ bị gã nuốt không phải là thuốc mà là đối phương.
“Đi vào.”
Hộ lý dùng dùi cui điện trong tay đâm mạnh vào thắt lưng gã, ra lệnh.
Cả ba hộ lý đều là đàn ông trưởng thành, dáng người cao to và rất có sức uy hiếp, thế nhưng khi đứng bên cạnh người đàn ông giống như dã thú này thì khí thế của họ lại giảm xuống.
Cùng lúc đó, khu vực màn hình bình luận của các streamer trong Viện điều dưỡng Bình An đã bị đống “???” càn quét.
“? Chờ đã? Có phải tôi nhìn nhầm không?”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao mới ngày đầu tiên mà tên kia đã xuất hiện ở khu vực sinh hoạt tự do??”
“Đúng vậy, tôi nhớ ít nhất trong ba ngày đầu thì tên chó dại này sẽ không ra ngoài. Là tôi đang mơ hay đã bỏ lỡ gì hả?”
“Tôi nhớ ba ngày đầu tiên hắn không ra ngoài là vì bị nhốt trong phòng giam, sao lần này lại thả ra sớm vậy?”
“Lẻng xẻng”, “lẻng xẻng”.
Người đàn ông tóc vàng bước vào, đám xiềng xích ở cổ tay và cổ chân gã kêu lẻng xẻng.
Gã dừng mắt trên người Ôn Giản Ngôn, sau đó bước thẳng về phía hắn.
Cho dù biết gã bị xiềng xích trói chặt nhưng khí tràng đáng sợ khiến người ta nghẹt thở vẫn tỏa ra từ người gã. Bất kể là streamer đang quan sát cẩn thận hay là NPC bệnh nhân trong phó bản, tất cả đều bất giác lùi về sau một bước, nhường đường trống cho gã đi.
Ôn Giản Ngôn đứng ở phía cuối con đường, bình tĩnh nhìn người đàn ông đang bước từng bước về phía mình.
Vẻ mặt của hắn không hề biến hoá, thế nhưng lòng bàn tay lại đổ mồ hôi trơn tuột.
Mất đi sự che chắn của chiếc mặt nạ đẫm máu, khuôn mặt đối phương cực kỳ đoan chính, tóc vàng, lông mi nhạt, sống mũi thẳng, nếu bỏ qua thân hình và chiều cao mang tính áp đảo của gã, thậm chí người ta sẽ cảm thấy gã là người đàn ông trưởng thành tuấn tú, giàu sức hấp dẫn.
Tuy nhiên, đôi mắt xanh nhạt kia lại giống hệt những gì Ôn Giản Ngôn nhớ.
Ẩn dưới sự bình tĩnh là sự tàn nhẫn, cay nghiệt, cố chấp và điên cuồng không hề che đậy.
Đó là ánh mắt của kẻ giết người.
Âm thanh hệ thống quen thuộc vang bên tai:
[Ting! Chúc mừng streamer đã hoàn thành nhiệm vụ: Nhìn thấy mặt thật của???
Thưởng tích phân: 200]
Tóc Vàng nuốt khan một cái, dí sát tai Ôn Giản Ngôn, khó tin thì thầm hỏi: “Đây, đây là đồng đội mà cậu nói sao?”
Ôn Giản Ngôn: “…”
Hắn hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi, đáp lại bằng chất giọng khó tin thì thầm chẳng kém: “Anh cảm thấy là vậy hả?”
Bất kể nhìn kiểu nào đi chăng nữa thì ai cũng thấy kẻ kia là tên biến thái khó chơi!
Không chỉ bị ba nam hộ lý trưởng thành áp giải, đã vậy sau khi tiến vào khu vực sinh hoạt tự do cũng không được tháo gông xiềng trên tay và chân, thật sự vô cùng phù hợp với nhãn dán [Nguy hiểm cao] trên tấm bảng.
Tóc Vàng thở phào nhẹ nhõm, ngượng ngùng cười “ha ha”: “Không phải thì tốt rồi…”
Nếu thật thì gã sẽ bị doạ chết mất.
Bất giác, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài mét.
Dáng người của Ôn Giản Ngôn không thấp, khung xương thon dài lại có cơ bắp mạnh mẽ, nhưng đứng trước mặt người đàn ông cao gần hai mét này, hắn bỗng nhỏ đi một vòng.
“Còn muốn đi đâu nữa?” Một hộ lý giơ dùi cui điện lên đập vào bụng người đàn ông: “Ngồi xuống!”
Một cú thụi dùi cui điện đủ khiến bất cứ kẻ nào phải rên lên thành tiếng, cuộn tròn người theo bản năng, song kẻ kia lại không thèm cả nhúc nhích lông mày, im lặng chịu đựng một cú.
Không giống nhẫn nhục chịu đựng, nhưng cũng lại như phớt lờ.
Gã mỉm cười, ngồi xuống chiếc sô pha gần Ôn Giản Ngôn nhất.
Đám hộ lý thu hồi dùi cui điện, sau đó xoay người rời khỏi phòng sinh hoạt tự do.
Dưới nền nhạc đồng dao vui vẻ, phòng sinh hoạt chậm rãi khôi phục vẻ náo nhiệt ban đầu. Tuy nhiên ẩn sâu trong sự náo nhiệt lại là bất an, tất cả bất giác đều bị ảnh hưởng bởi người đàn ông tỏa ra khí thế nguy hiểm, vô thức thu liễm bản thân.
Bên dưới vẻ ngoài bình yên là một vòng xoáy hỗn loạn.
Đúng lúc này, cánh cửa sắt cách đó không xa lại mở ra.
Cuối cùng người bước vào lần này cũng là người Ôn Giản Ngôn mong đợi.
Thời điểm nhìn thấy Tô Thành, Ôn Giản Ngôn thở phào nhẹ nhõm, quay sang nói với Tóc Vàng: “Chính là anh ta.”
Rất nhanh, sau khi Tô Thành “uống” thuốc, cuối cùng ba người cũng được tụ họp.
Ôn Giản Ngôn giới thiệu Tóc Vàng cho Tô Thành.
“Xin chào.” Tô Thành và Tóc Vàng bắt tay, ánh mắt nhanh chóng tập trung vào người đàn ông tóc vàng cách đó không xa. Tô Thành giật mình, lập tức phản ứng: “Chờ chút, người này không phải là… đêm qua….”
Ôn Giản Ngôn sầm mặt gật đầu.
Dù đã quay người thì hắn vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đối phương đang dán chặt vào lưng mình, phảng phất như muốn đốt thủng một lỗ trên lưng hắn.
“…”
Đệt.
Da đầu của Ôn Giản Ngôn run lên.
Hắn thật sự không ngờ rằng, còn chưa vào được phó bản bao lâu đã bị nhân vật phiền toái như vậy theo dõi…
Thật đúng là xui xẻo!
Tuy nhiên, bởi vì sự chú ý quá mức của nhân vật nguy hiểm kia với Ôn Giản Ngôn quá rõ ràng, hiển nhiên nó càng khiến địa vị của Ôn Giản Ngôn trở nên mấu chốt, do đó rất nhanh đã có tiểu đội streamer thử liên lạc với hắn.
Sau khi sàng lọc kỹ càng, Ôn Giản Ngôn nhanh chóng chọn được một đội.
“Luce.”
Đội trưởng tiểu đội chìa tay bắt tay Ôn Giản Ngôn.
“Pinocchio.” Ôn Giản Giản thuận miệng bịa một biệt danh giống phó bản trước.
Sau khi làm quen đơn giản, đôi bên đạt đến giai đoạn quan trọng, đó là trao đổi thông tin.
Người đầu tiên mở miệng là Luce: “Đêm qua sau khi tắt đèn, chúng tôi nghe thấy tiếng chuông, sau khi chuông dừng, toàn bộ phó bản đã thay đổi.”
Thông tin này tương tự với những gì Tóc Vàng trải qua.
Sau khi tiếng chuông vang lên, toàn bộ phó bản giống như tiến vào một thế giới khác, xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Chỉ có điều, bởi vì sợ hãi cho nên Tóc Vàng không rời khỏi phòng của mình. Thay vào đó, gã đẩy giường chặn cửa, ẩn núp một đêm.
Nhưng khác với Tóc Vàng, tiểu đội của Luce không núp trong phòng bệnh. Bọn họ cẩn thận cạy khoá mở cửa phòng, bắt đầu thăm dò tin tức, do đó tin tức nắm giữ cũng nhiều hơn.
Có lẽ bởi vì độ khó ngày đầu tiên không cao, cho nên bọn họ cũng không gặp phải nhân vật đặc biệt khó chơi gì, chỉ gặp phải mấy bệnh nhân điên cuồng có khuynh hướng bạo lực, hữu kinh vô hiểm trốn thoát.
“Ở thế giới bên trong, một vài kẻ điên là thợ săn, một vài kẻ khác lại là con mồi – giống như chúng tôi.”
Luce chậm rãi nói: “Thợ săn ở thế giới đó là bất khả chiến bại, bọn họ sẽ không bị thương, sẽ không bị chết, thậm chí còn có thể đạt được vũ khí hoặc buff. Đạo cụ ở trong hệ thống cửa hàng cùng lắm chỉ có thể hạn chế hành động của họ.”
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, cảm đám gặp trúng một tên thợ săn mắc bệnh hoang tưởng, suýt chút thì rơi vào ảo giác tập thể không thể tỉnh lại.
Mà sau khi tiếng chuông vang lên lần nữa, mọi người đều quay về nơi trước khi tất cả bắt đầu, như thể những gì họ gặp trước đó chỉ là một cơn ác mộng, hết thảy đều khôi phục nguyên dạng.
Song, tất cả những người chết trong cơn ác mộng kia sẽ không tỉnh giấc.
Thi thể của họ giống hệt cái chết trong cơn ác mộng, bị hộ lý ném lên xe đẩy rồi vận chuyển đến khoảng đất trống.
Sau khi nghe xong miêu tả của đối phương, Ôn Giản Ngôn cũng kể tóm tắt chuyện mình gặp phải trong phòng giam cho mọi người.
“Nguy hiểm cao?”
Luce lắp bắp kinh hãi, bất giác quay đầu nhìn người đàn ông tóc vàng, sau đó vội vàng thu hồi tầm mắt trước khi đối phương nhìn sang.
Hắn hạ giọng nói: “Những người tôi gặp chỉ dừng ở mức nguy hiểm trung bình là cao nhất rồi.”
Ôn Giản Ngôn trầm ngâm cụp mắt, thầm sửa sang lại tất cả thông tin có được từ trước tới giờ.
Cơ chế của phó bản này không khó hiểu lắm.
Tiếng chuông tượng trưng cho sự đan xen luân phiên của thế giới bên trong và thế giới bên ngoài, y tá và hộ lý sẽ không tiến vào thế giới bên trong nhưng bệnh nhân thì sẽ tiến vào. Bệnh nhân được phân chia thành thợ săn và con mồi, bệnh nhân có mức độ nguy hiểm cao sẽ trở thành kẻ săn bắn, sẽ bắt đầu giết chóc không nương tay, còn bệnh nhân có độ nguy hiểm thấp và streamer đều là cừu non chờ làm thịt.
“Có hai điểm cực kỳ quan trọng.”
Ôn Giản Ngôn chậm rãi mở miệng nói.
“Cái gì?” Luce hỏi.
“Đầu tiên là phạm vi hoạt động của thợ săn.”
Ở thế giới bên trong, quyền hạn của thợ săn quá lớn, có thể bỏ qua mọi loại công kích, không bị thương, không bị chết, chỉ bị đạo cụ làm giảm tốc độ.
Ôn Giản Ngôn hơi nheo mắt, từ từ đưa ra kết luận của mình: “Năng lực của họ là bất khả chiến bại, cho nên tôi không nghĩ rằng phạm vi hoạt động của họ là vô hạn.”
Rất rõ ràng, bởi vì đêm qua ở trong phòng giam hắn may mắn thoát khỏi bàn tay tên biến thái trong gang tấc, cho nên mới bị để mắt.
Sở dĩ hôm nay đối phương tới khu sinh hoạt tự do và ở chung một phòng với hắn, có lẽ là để hoàn thành vụ giết chóc đêm qua chưa xong.
Điều này cũng chứng tỏ giới hạn [phạm vi hành động] tồn tại, bằng không đối phương sẽ chẳng đi tới nơi này ở thế giới bên ngoài.
“Thứ hai là quy luật đổ chuông. Tức là chỉ có ban đêm mới đổ hay cả ban ngày cũng đổ.”
“Nếu chỉ có ban đêm đổ chuông, vậy thì chúng ta còn có thời gian bàn bạc.”
Ôn Giản Ngôn quay đầu, âm thầm liếc nhìn người đàn ông tóc vàng cách đó không xa.
Đối phương ngồi thẳng lưng trên sô pha, ánh mắt nhìn Ôn Giản Ngôn lộ liễu không thèm che đậy.
Gã dùng ánh mắt mơn trớn thanh niên người châu Á từ đầu đến chân, từ chiếc cổ mảnh mai cho đến cổ tay yếu ớt, cuối cùng là đến vòng eo dưới lớp quần áo bệnh nhân, quả thực cứ như muốn dùng ánh mắt nuốt chửng hắn.
Đó là một loại ánh mắt sáng rực… đến từ thợ săn.
Cảnh tượng máu me mà hắn thấy trong phòng giam đêm qua vẫn còn in rõ mồn một trước mắt.
Tiếng kéo lê kim loại bén nhọn, mặt nạ da người đầm đìa máu tươi, cái đầu lăn lông lốc dưới đất, tiếng gào thê lương bén nhọn, cùng với tiếng cười điên cuồng khao khát giết chóc.
Chỉ là mới hồi tưởng một chút đã khiến người ta phải lạnh sống lưng.
“Nếu không phải vậy…”
Ôn Giản Ngôn sợ hãi rời tầm mắt sang chỗ khác, nhỏ giọng tiếp lời: “Vậy thì chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.”